Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 403: Gửi lời chào siêu cấp bom người

"Này, sao lại không cho ta lái xe vào!"
Hạ Võ đang chỉ huy đám thủ hạ thu dọn hành lý xong, đồng thời cũng tiện tay giúp Ngụy Thanh Ngư xách hành lý. Vậy mà bị Hạ Dạ Sương cấm không cho xe đội tiến vào trường. Hạ Võ chống nạnh, đầu trọc phản chiếu ánh nắng mặt trời, hắn khó hiểu nhìn Hạ Dạ Sương.
"Ta đã nói với lãnh đạo trường các cô rồi mà, có thể vào được đấy chứ."
"Ta không muốn vậy, quê mùa chết đi được." Hạ Dạ Sương càng không hiểu nổi cái mạch não của Hạ Võ. Mọi người đều là đến nhập học, mình anh làm gì cho đặc biệt thế? Loại người như Hạ Võ chính là kiểu xã giao quá đà, vĩnh viễn không biết thế nào là cẩn trọng suy nghĩ. Ánh mắt của người khác là thứ làm hắn hưng phấn, hắn hận không thể cả thế giới đều dồn hết sự chú ý vào hắn! Hạ Dạ Sương không muốn mình bị coi như con khỉ cho người ta xem, thế là xách hành lý lên, cộp cộp cộp đi thẳng vào trường.
"Ê ê ê, cô đừng đi vội!"
Hạ Võ nhìn đám thủ hạ luống cuống tay chân, nhìn đoàn xe hào nhoáng, nhìn lại Hạ Dạ Sương đang nổi đóa, cuối cùng, hắn thở dài một tiếng nói.
"Thật đúng là lợn rừng không ăn được cám mảnh!"
"Ngươi nói cái gì?!" Hạ Dạ Sương đột nhiên quay đầu lại.
"Không nói gì không nói gì, ta bảo cô chờ ta chút." Hạ Lão Đầu giật mình, nhanh chóng xách túi của Hạ Dạ Sương lên tay, gắng sức chạy theo. Chạy được vài bước, hắn còn quay đầu bảo Ngụy Thanh Ngư, "Mau lên đi Thanh Ngư."
"Dạ biết Thúc Hạ." Ngụy Thanh Ngư đứng tại chỗ, quan sát đôi cha con này trong cuộc sống hàng ngày. Hạ Võ ở phía sau cố gắng đuổi theo, Hạ Dạ Sương ở phía trước nổi giận đùng đùng đi. Hai người trông như kẻ trước người sau, nhưng thực chất khoảng cách giữa hai người không ngừng thu hẹp lại. Ngụy Thanh Ngư nhớ lại trước kia Hạ Dạ Sương từng tham gia Marathon. Nếu như Hạ Dạ Sương thật muốn chạy, Hạ Võ căn bản đuổi không kịp nàng. Nên Hạ Dạ Sương thực chất là đang chờ Hạ Võ.
Nhưng mà. Hạ Lão Đầu rõ ràng sắp đuổi kịp Hạ Dạ Sương, lại không nhịn được nói một câu.
"Ây da, con cáu kỉnh với ta thì không nói, nhưng sau này với bạn trai thì không được thế đâu nhé, không là người ta sợ chạy mất đấy!"
Hạ Dạ Sương đột nhiên dừng chân. Ngụy Thanh Ngư tốt bụng nhắm mắt lại.
Một lát sau. Hạ Dạ Sương và Ngụy Thanh Ngư im lặng sóng bước phía trước, Hạ Võ và đám thuộc hạ của hắn ỉu xìu cúi đầu đi theo phía sau. Đang có mấy người ở ban phỏng vấn của trường muốn đến bắt chuyện, nhưng nhìn thấy bầu không khí quái dị của nhóm người này thì lại chùn bước. Ngụy Thanh Ngư im lặng một hồi, cố gắng rèn luyện chút khả năng nói chuyện phiếm, thế là mở miệng nói.
"Ba của ngươi......"
"Biểu."
"À." Bầu không khí lần nữa chìm vào im lặng.
Đến khi cả hai người nhận được thẻ học sinh các kiểu ở quảng trường xong, nhìn thấy mấy người lãnh đạo mặc tây trang vây quanh một thân ảnh quen thuộc ở đằng xa. Hạ Dạ Sương và Ngụy Thanh Ngư cùng dừng chân tại chỗ, nhìn xuyên qua kính râm thấy được gương mặt của người kia ở giữa.
Trong một đám lãnh đạo nhà trường trông giống người Hồi cấm kỵ, Ôn Linh Tú đứng ở giữa mặc một bộ âu phục màu đen đơn giản, trắng trẻo tao nhã, tựa như một vũng nước suối trong veo, đẹp đến mức chẳng tốn chút sức lực nào. Người bên cạnh không ngừng nói gì đó, nàng lại không yên tâm liếc mắt nhìn xung quanh đám học sinh.
Hạ Lão Đầu vốn mặt mày ủ rũ như cháu trai, nhưng khi nhìn thấy Ôn Linh Tú thì lập tức cao hứng lên tiếng chào.
"Này này, Ôn Tổng."
"Hạ Tổng?" Ôn Linh Tú hơi sượng khi thấy Hạ Dạ Sương và Ngụy Thanh Ngư đứng cùng nhau.
"Ta đưa con gái đến trường, à đúng đây là con gái ta Hạ Dạ Sương, Ôn Tổng cứ gọi nó Sương Sương là được." Hạ Võ chỉ vào Hạ Dạ Sương đứng bên cạnh, tươi cười giới thiệu, "nó và cháu gái Ôn Tổng là học chung trường đấy."
"Ôn Tổng đến đưa cháu trai nhập học à? Tiểu soái ca kia cũng thi vào trường này sao?"
Cháu trai...... Một câu nói, khiến ba người phụ nữ tại đó lâm vào im lặng.
Hạ Võ nghi hoặc ngó lên trời. Kỳ lạ, mới tháng chín thôi mà, sao hắn lại thấy thời tiết đột nhiên lạnh đi thế nhỉ.
"Không phải đến đưa cháu trai nhập học." Ôn Linh Tú mỉm cười, cố giữ vẻ tao nhã, "học sinh thời nay thi vào đại học không dễ, Ôn Thị định lập học bổng tại Hải Đại, hy vọng giảm bớt trường hợp học sinh vì không có tiền mà bỏ học."
"Học bổng?" Hạ Võ lập tức cảm thấy hình tượng của Ôn Linh Tú cao cả hơn hẳn, "Vậy cháu trai của Ôn Tổng định đi du học nước ngoài à?"
Ngụy Thanh Ngư cúi đầu nhìn đất, Hạ Dạ Sương khóe miệng cứng đờ. Quá khó để kéo lại được rồi. Hạ Lão Đầu đúng là người chuyên cài mìn hiện đại, nói chuyện thật là một cái hố! Nhưng hắn lại không hề hay biết, còn có chút tiếc nuối nói, "Ta còn nghĩ nếu cháu trai Ôn Tổng có thể học cùng Sương Sương với Thanh Ngư ở một trường, mọi người đều là người cùng thế hệ, có thể qua lại, tình cảm tốt biết bao nhiêu."
Hạ Võ nháy mắt mấy cái, giọng có chút trêu chọc nói.
"Không chừng lại thúc đẩy được một mối nhân duyên nữa ấy chứ."
Má nó! Nghe thế, Hạ Dạ Sương mở to mắt bỗng ngẩng phắt đầu nhìn Hạ Lão Đầu. Ánh mắt chợt trở nên trong veo. Ngụy Thanh Ngư cong khóe môi, ánh mắt không tự chủ liếc về gương mặt của Ôn Linh Tú. Ân...... Sắc mặt rất khó coi.
Ôn Linh Tú vẫn đứng yên tại chỗ, chỉ là nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, Triệu Bí Thư đứng sau lưng nghe vậy suýt khóc ra. Mẹ nó ơi! Cô ta đúng là có tài năng thiên phú gì vậy, sao mà mỗi câu nói đều nhảy nhót trên bãi mìn thế này?!
Hạ Võ cũng không phải kẻ mù, thấy sắc mặt Ôn Linh Tú đột nhiên trở nên khó coi thì trong lòng nghĩ lẽ nào là câu nào đó của mình lại lỡ lời? Nghĩ tới nghĩ lui, một tia sáng lóe lên, hắn hiểu ra! Chắc chắn là Ôn Linh Tú cảm thấy cái ý nghĩ ép duyên có phần phong kiến của hắn rồi! Tìm được căn nguyên vấn đề, Hạ Võ tự tin mở miệng nói.
"Nhưng ta rất tân tiến đấy, ta biết người trẻ bây giờ là yêu đương tự do, không chừng đi du lịch một chuyến là gặp được chân ái liền ấy."
"Chuyện này cũng khó nói, vậy nên trước làm bạn cũng không tệ mà."
Sắc mặt Ôn Linh Tú lại càng khó coi hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận