Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 84: khác giường cùng mộng

“Ân......” Ở đầu dây điện thoại bên kia, Liễu Khanh Khanh nghe thấy liền cảm thấy dễ chịu. Lục Tinh Tùng thở phào một hơi, cúi đầu xuống. “Ngô......” Tống Quân Trúc nhíu chặt mày, khuôn mặt tái nhợt quanh năm ửng lên một vệt hồng, giống như đang mơ thấy điều gì đó. Theo bản năng lại xích lại gần Lục Tinh. Lục Tinh:…Ha ha. Bảng nhất tỷ, ta cố tình để cho ngươi nghe đấy. Nhưng phải nói là, Tống Phong hôm nay khóc mệt thật sự, cả người không có sức lực, hoàn toàn giống như đã hôn mê. Cũng may là khóc mệt. Nếu không, Tống Quân Trúc và Liễu Khanh Khanh cùng lúc tỉnh lại, hắn thật đúng là không biết phải xử lý thế nào. Phải cảm ơn Tống Giáo Thụ có nếp sinh hoạt như người già. “Lục Tinh.” Ở đầu dây bên kia, Liễu Khanh Khanh đột nhiên gọi tên hắn khiến hắn giật mình. “Ấy, ta đây.” Vừa dứt lời, Lục Tinh đột nhiên cảm thấy mình giống như người máy trí tuệ nhân tạo. Sao nhỏ sao nhỏ, ta đây ta đây. Ha ha ha, buồn cười thật. Lục Tinh thấy vui vì bản thân mình, nhưng ở đầu dây bên kia Liễu Khanh Khanh lại hỏi. “Tiền đã chuyển vào tài khoản thanh toán của ngươi rồi.” “Ngươi ban ngày đi làm, buổi tối còn làm cái này, có mệt quá không?” Ơ? Không đúng rồi! Lục Tinh đột nhiên cảnh giác, lập tức nói ra: “Cũng còn được mà, công việc của ta bình thường tương đối nhàn.” “Với lại bận một chút cũng tốt.” “Có như vậy, sẽ không cảm thấy nhàm chán.” Liễu Khanh Khanh làm sao vậy? Sao lại đột nhiên nói chuyện đời thường với hắn? Lúc trước giờ này, nàng sớm đã vào thời gian hiền giả rồi mà! Không được. Tuyệt đối không thể để Liễu Khanh Khanh biết hắn vẫn còn đang đi học! Cũng may. Liễu Khanh Khanh tựa như chỉ tiện miệng hỏi vậy, cũng không hỏi nhiều, điều này khiến Lục Tinh Tùng thở phào nhẹ nhõm. Tít… Điện thoại tắt máy, Liễu Khanh Khanh hài lòng đi ngủ, Lục Tinh lại thấp thỏm không yên. Cảm thấy có gì đó là lạ thì phải? Hắn kiểm tra Wechat của mình, không có khách hàng nào gửi tin nhắn cả. À. Trừ vị khách hàng cũ Trì Việt Sam gửi. Ối chà! Lần này có video ư?! Lục Tinh nán lại xem. “Thật là có tâm cơ, còn cố ý làm mờ ảnh bìa video.” Với tình hình như vậy, hắn muốn xem rõ, nhất định phải ấn mở video xem mới được. Không cần nghĩ, trong video tuyệt đối là Trì Việt Sam dùng tư thái xinh đẹp nhất để ngay giây đầu tiên có thể hút hồn Lục Tinh. Chậc chậc chậc. Lục Tinh không khỏi cảm thán. Trì Việt Sam này đúng là có chút bản lĩnh. Nếu như sau này mà đi làm "t·h·iểm c·ẩ·u" chuyên nghiệp, chắc chắn thành tựu không thua gì hắn. Ai, "p·h·ái" chúng ta ngày càng hưng thịnh quá đi! Lục Tinh chưởng môn rất vui mừng, ấn mở video tải xuống bảo tồn trong một nốt nhạc. Đã ghê. Bây giờ chỉ chờ Trì Việt Sam nổi đình nổi đám thôi! Hắn thấy mấy ngôi sao nọ lau mồ hôi bằng khăn cũng có thể bán được, vậy hắn bán video độc nhất vô nhị của Trì Việt Sam có sao đâu? Hơn nữa. Lục Tinh cũng có đạo đức mà, dù gì thì Trì Việt Sam cũng mặc đồ chỉnh tề. Nếu không mặc thì… Ách. Hắn coi như không thấy gì vậy. Hắc hắc. Hôm nay tất cả nhiệm vụ đều đã hoàn thành còn có thu hoạch ngoài ý muốn, Lục Tinh muốn thư thả đi ngủ một giấc. Cúi đầu xem xét. Tống Quân Trúc dính trên người hắn lay cũng không ra, gò má lại có chút nóng hơn so với bình thường. Được thôi. Chắc là do nóng quá. Lục Tinh hai tay chắp trước ngực, thành thật giữ tư thế nhập liệm, nhắm mắt lại. Ta là khúc gỗ. Ta là khúc gỗ. Ta là khúc gỗ… Chủ nhật. Lục Tinh phát hiện ra Tống Quân Trúc này vẫn còn lương tâm đấy. Sau khi biết thân thế của hắn, có lẽ là thật sự thấy áy náy, nói chuyện với hắn cũng ôn nhu hơn hẳn. Thật là rùng mình. Hắn rất muốn quay lại đấm cho Tống Quân Trúc học sinh kia xem, chắc là có thể khiến Trương Việt phải kê thêm vài bệnh nhân trật khớp cằm nữa đấy! Tống Quân Trúc mặc áo ngủ bằng tơ tằm, tóc xõa tung trên vai. Nàng chẳng quan tâm đến gì cả, chỉ đơn thuần chống cằm nhìn Lục Tinh đang viết bài. Lúc trước, Tống Quân Trúc chắc chắn sẽ cảm thấy làm như vậy là đồ có bệnh đang lãng phí thời gian, nhưng bây giờ nàng lại không nghĩ vậy. Lục Tinh rất dễ nhìn. Lông mi dài, đôi mắt sáng long lanh, khóe môi luôn nở nụ cười, trong đôi mắt ngập tràn dịu dàng. Đêm qua. Tống Quân Trúc đã chuẩn bị tinh thần đón nhận Lục Tinh t·r·ả t·h·ù. Nhưng. Lục Tinh không chỉ không t·r·ả t·h·ù nàng, ngược lại còn cho nàng một cái ôm khó quên nhất trong đời. Lực ôm lớn đến nỗi khiến nàng ý thức được mình vẫn còn sống, không phải một hồn phách rời rạc giữa nhân gian. Hắn thật tốt. Tâm tình Tống Quân Trúc cực kỳ k·h·o·á·i trá. Hôm qua trong mơ, nàng cũng mơ thấy Lục Tinh, nàng thật sự đã trở thành giáo viên của Lục Tinh. Lục Tinh trong mơ và hiện tại không hề giống nhau. Vừa phản nghịch vừa không thích học, lại… Ân. Lục Tinh ở ngoài đời vẫn tốt hơn. Tống Quân Trúc nghĩ, nếu Lục Tinh không muốn t·r·ả t·h·ù nàng, vậy nàng có thể bồi thường cho Lục Tinh bằng những cách khác. Dù sao thì nàng cũng có rất rất nhiều tiền mà. Nghĩ đến đây, Tống Quân Trúc cầm điện thoại di động lên bắt đầu kế hoạch mua sắm của mình. Lục Tinh liếc Tống Quân Trúc một cách cẩn thận bằng ánh mắt còn lại. Thấy nàng đã dời sự chú ý vào điện thoại, hắn cuối cùng cũng thở phào một hơi. Ác thảo! Cái tên điên này đúng là người thừa kế xuất sắc của cái tật trở mặt nhanh hơn lật bánh, cái thái độ hôm qua với hôm nay khác nhau một trời một vực như vậy là sao chứ? Thật là kỳ diệu! Vừa nãy, Tống Quân Trúc nhìn chằm chằm hắn, khiến lưng hắn đổ mồ hôi lạnh. Hắn sợ tối hôm qua, khi hắn đọc kịch bản cho Liễu Khanh Khanh nghe thì bị Tống Quân Trúc nghe thấy mất. Cũng may là, xem bộ dạng của Tống Quân Trúc hiện giờ, chắc là không biết rồi. Vẫn phải cảm ơn hắn ngày thường ăn mặn ăn chay đầy đủ, làm nhiều việc thiện, mới có thể gặp được vận may tốt như vậy. Đến tối. Tống Quân Trúc nhìn Lục Tinh đang đeo cặp sách định đi, đột nhiên lên tiếng. “Ở đây có nhiều phòng, bên ngoài trời vừa mưa xong đi lại không dễ.” Lục Tinh thầm khinh bỉ trong lòng. Giờ thì biết ở đây có nhiều phòng, lúc trước sao không cho ta một cái đi? “Không sao đâu Tống Giáo Thụ.” Lục Tinh nở một nụ cười chuyên nghiệp. “Hôm qua ta phát hiện ra cái chậu trúc kia có vẻ hơi ỉu xìu, chỗ nhà ta có đất tốt, ta về nhà thí nghiệm một chút, nếu như đất tốt thì cuối tuần ta sẽ mang đến cho cô.” Tống Quân Trúc khựng lại, đột nhiên nhớ đến chậu trúc đã tặng cho Quân Trúc, lập tức trong lòng trào dâng đủ loại cảm xúc. Không ngờ. Lục Tinh không những không h·ậ·n nàng mà còn có thể chú ý đến cả những chi tiết nhỏ như vậy. Hắn thật tốt… “Bệnh thần kinh.” Lục Tinh ngồi trên xe buýt đến bệnh viện. [Tài khoản thanh toán nhận được, 50,000 nguyên] Lục Tinh:??? Vừa nghe tiếng thông báo, mọi người trên xe nhìn Lục Tinh bằng ánh mắt khác thường. Mẹ nó. Công tử giàu có đi xe buýt trải nghiệm cuộc sống hay sao? Lục Tinh lập tức mở thanh toán ra xem. Phía trên rõ ràng là Tống Quân Trúc gửi một khoản tiền, bên dưới ghi chú——[ Phí vận chuyển đất ] Lục Tinh trầm mặc. Lục Tinh mỉm cười. Lục Tinh mừng rỡ tột độ. “Tống Giáo Thụ! Cô đúng là cục cưng bé nhỏ yêu quý nhất của ta, a a a a, muốn hôn cô chóc mỏ!!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận