Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 72: một phần vạn ta

Chương 72: Một phần vạn ta "Ta không có chọc giận nàng giận."
Ngụy Thanh Ngư mặt không cảm xúc, cố gắng chịu đựng cơn đau nhói trong tim mà giải thích. Lục Tinh liếc nhìn Hạ Dạ Sương. Hắn không tin! Hôm nay hai vị Thần Kim này nhất định phải làm rõ mọi chuyện, nếu không cuộc sống sau này của hắn sẽ không thể nào dễ chịu được! Dựa theo tính cách ngạo kiều của Hạ Dạ Sương, chắc chắn nàng sẽ không muốn nói nguyên nhân. Ha ha. Không sao, trước đây Lục Tinh đã từng học thuộc lòng Tam thập lục kế, để xem hắn hỏi thế nào.
"Vậy thì tại sao Hạ tỷ tỷ lại ghét ngươi?"
"Ta không tin Hạ tỷ tỷ chỉ vì tin đồn trong trường mà ghét người trước đó, nàng không phải người nông cạn như vậy."
"Đúng không, Hạ tỷ tỷ?"
Hạ Dạ Sương: (°ー°〃) Chuyện gì vậy! Còn có chuyện của ta nữa à? Nàng còn đang định xem Lục Tinh làm thế nào phá giải được sự cứng đầu của Ngụy Thanh Ngư, sao lửa lại đốt tới trên người mình rồi? Nhưng mà. Dưới ánh mắt sùng bái mong chờ của Lục Tinh, Hạ Dạ Sương không tự chủ ưỡn ngực, liếc hắn một cái: "Còn cần ngươi phải nói sao!"
Yes! Lục Tinh âm thầm làm động tác chữ V, đoán đúng rồi! Hạ Dạ Sương quả nhiên ghét Ngụy Thanh Ngư vì lý do khác. Vậy thì lý do là gì? Lục Tinh có chút tha thiết nhìn Ngụy Thanh Ngư, hy vọng trí nhớ siêu phàm của học bá có thể nhanh chóng nhớ lại.
Nhưng mà. Ngụy Thanh Ngư lắc đầu: "Ta không biết."
Ngụy Thanh Ngư nhìn Hạ Dạ Sương chăm chú, rõ ràng nói: "Ta chưa từng chạm vào trí nhớ của ngươi."
"Nếu như ngươi còn nhớ, xin ngươi nói cho ta biết, ta xin lỗi ngươi."
Nàng cũng không để ý ai đúng ai sai. Nếu như đây là điều Lục Tinh mong muốn, vậy thì nàng sẵn sàng xin lỗi Hạ Dạ Sương.
Dựa vào! Hạ Dạ Sương càng thêm khó chịu. Nhất là khi thấy dáng vẻ thản nhiên của Ngụy Thanh Ngư, cứ như mọi chuyện chỉ có một mình nàng là người mang hận vậy! Dựa vào cái gì! Hạ Dạ Sương nổi giận, buột miệng thốt ra.
"Từ năm ba tuổi, mỗi bữa tiệc sinh nhật của ngươi ta đều tham gia, cha ta bắt ta phải đi nói chuyện với ngươi, ta bị ngươi ngó lơ đến tám lần! Ròng rã tám lần!"
Một người ngạo kiều như nàng mà có thể hạ thấp tư thái chủ động muốn kết giao bạn bè với một người, hơn nữa còn đến tận tám lần. Điều này quả thật còn kinh khủng hơn cả sao hỏa va vào trái đất. Điều đáng kinh ngạc hơn là, cả tám lần, Ngụy Thanh Ngư đều hoàn toàn không để ý tới. Hạ Dạ Sương mỗi lần bị ngó lơ đều muốn phát điên, nhưng vẫn phải bị cha bắt đến nói chuyện với Ngụy Thanh Ngư, không đi là sẽ bị phạt. Làm sao nàng không ghét Ngụy Thanh Ngư được chứ? Cũng chỉ có mấy năm gần đây, gia đình nàng phát triển hơn, nên không còn phải bị ép đến gần Ngụy Thanh Ngư nữa. Nếu không. Hạ Dạ Sương cảm thấy chắc chắn vô số lần nửa đêm tỉnh giấc, trong mơ cũng chỉ toàn là ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ của Ngụy Thanh Ngư!
A? Lục Tinh nghe mà ngây người. Chỉ vì cái lý do củ chuối này mà Hạ Dạ Sương lại nhằm vào Ngụy Thanh Ngư lâu như vậy à? Không phải. Mấy người này đúng là thú vị thật.
Ngụy Thanh Ngư nghe xong, có chút sững sờ, dường như đang hồi tưởng, nhưng lại không nhớ ra. Cũng đúng thôi. Những người muốn tiếp cận nàng quá nhiều, nàng căn bản không thể nhớ hết. Ngụy Thanh Ngư im lặng một lúc, vẫn lên tiếng: "Xin lỗi, ta xin lỗi ngươi, nhưng lúc đó ta không phải cố ý không nhìn ngươi."
Nghe lời giải thích này Hạ Dạ Sương tức giận đến bật cười. "Ta Ba Lạp Ba Lạp giới thiệu bản thân, ngươi một câu cũng không nói, trực tiếp quay đi, ngươi bảo đây không phải không nhìn là cái gì?"
Lục Tinh nhíu mày, bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Thế là theo bản năng muốn ngăn cản Hạ Dạ Sương hỏi tiếp. Ngụy Thanh Ngư nhìn động tác của Lục Tinh, ánh mắt bình tĩnh của nàng thoáng hiện một tia đau khổ, giằng xé một hồi, cuối cùng vẫn thành thật nói.
"Lúc đó, ta có khuynh hướng tự kỷ rất nghiêm trọng, việc giao tiếp với người khác cũng có trở ngại."
"Ta muốn nói chuyện, nhưng ta không thể nói được."
Tất cả những khó chịu đều được nói ra hết. Ngụy Thanh Ngư cúi nhìn mặt đất, có chút hoảng hốt, nhưng vẫn nhận sai về mình.
"Thật xin lỗi, ta đã gây tổn thương cho ngươi, đó là lỗi của ta."
Im lặng. Cả phòng đàn chìm trong im lặng. Vẻ giận dữ trên mặt Hạ Dạ Sương vẫn chưa biến mất, nhưng biểu cảm đã trở nên cứng đờ. Nàng không ngờ câu trả lời lại là như vậy. Khi đó Ngụy Thanh Ngư nổi bật biết bao, cha mẹ yêu thương nàng, cho nàng bữa tiệc sinh nhật xa hoa nhất, mọi người vây quanh ca ngợi nàng. Người được mọi người yêu quý như vậy, cũng bị bệnh sao? Cũng có thể không vui sao? Nếu nàng bị bệnh, vậy sao cha mẹ nàng lại để nàng ra ngoài?
Hạ Dạ Sương định phản bác, nhưng lại đột nhiên im lặng. Chẳng phải chính nàng cũng vậy sao? Người ngoài đều thấy nàng được cha mẹ sủng ái, là tiểu thư nhà giàu, nhưng không phải nàng vẫn phải nịnh nọt Ngụy Thanh Ngư đó sao? Người uống nước, nóng lạnh tự biết. Không đi vào trong giày của người khác, vĩnh viễn không biết có vừa chân hay không. Hạ Dạ Sương muốn nói ra hết những lời mỉa mai nhưng rồi lại nuốt lại. Nàng muốn cười, nhưng lại không thể cười nổi. Nàng ghét Ngụy Thanh Ngư. Ghét gia thế cao ngạo của Ngụy Thanh Ngư, ghét Ngụy Thanh Ngư có thể nhận được sự yêu thương của cha mẹ, đáng ghét hơn cả là Ngụy Thanh Ngư lạnh nhạt và vô tình với người khác.
Nhưng bây giờ. Ngụy Thanh Ngư lại chính miệng nói cho nàng biết, không phải như vậy. Hết thảy mọi điều, chẳng qua chỉ là do nàng tưởng tượng. Nàng tự gán ghép và hiểu lầm Ngụy Thanh Ngư, nhưng lại chẳng thể hiểu hết một phần vạn con người Ngụy Thanh Ngư, còn bản thân Hạ Dạ Sương lại hoàn toàn bị nàng nhìn thấu.......
Sau khi tiễn Ngụy Thanh Ngư, phòng đàn hoàn toàn im lặng. Hạ Dạ Sương như bị rút hết linh hồn, nàng đột nhiên phát hiện ra sự căm ghét bấy lâu nay của mình thật vô nghĩa. Sao nàng lại đi căm ghét một người bệnh chứ.
Lục Tinh dìu Hạ Dạ Sương ngồi xuống, thuần thục rót cho nàng một cốc nước.
"Uống nước đi."
Hạ Dạ Sương ngước lên nhìn mắt Lục Tinh, bất an nói.
"Có phải là ta đã quá đáng lắm không?"
Lục Tinh xoa đầu nàng dịu dàng, im lặng một lát rồi lên tiếng.
"Có vẻ như ngươi không còn hận Ngụy Thanh Ngư nữa rồi."
Hạ Dạ Sương nhờ sự an ủi của Lục Tinh mà cảm thấy thoải mái hơn đôi chút. Nàng như một con thú nhỏ, vô thức dụi đầu vào lòng bàn tay của Lục Tinh. Lục Tinh giống như biển cả, có thể dung nạp tất cả những giông bão. Cảm xúc bất an vừa rồi của Hạ Dạ Sương đã bị Lục Tinh nhẹ nhàng xoa dịu, lòng nàng cũng dần bình tĩnh lại. Nàng cẩn thận hồi tưởng. Dù ban đầu nàng chọn ký hợp đồng với Lục Tinh vì muốn trút giận lên Ngụy Thanh Ngư, nhưng dạo gần đây sau khi có nhiều thời gian bên Lục Tinh, dường như nàng cũng không còn quá nhiều thời gian nghĩ đến việc căm ghét Ngụy Thanh Ngư nữa. Nàng cảm thấy mình nên cảm ơn Ngụy Thanh Ngư, nếu không nhờ những lời đó của Ngụy Thanh Ngư, có lẽ nàng đã không chú ý nhiều đến Lục Tinh. So với hận, nàng thích được đắm mình trong cảm giác yêu thương hơn. Đúng vậy. Nàng nên cảm ơn Ngụy Thanh Ngư.
Hạ Dạ Sương nhắm mắt lại, nhẹ nhàng tựa đầu vào hông của Lục Tinh, khẽ nói.
"Ta không ghét nàng ấy."
Chúng ta cứ như thế này, thật tốt, cứ mãi như thế này là tốt rồi.
Lục Tinh như một cây bạch dương, đứng thẳng, vững chãi, để cho Hạ Dạ Sương nương tựa vào, hắn cúi xuống nhìn vẻ mặt đắm chìm của Hạ Dạ Sương, đột nhiên cảm thấy cảnh giác. Nếu như Hạ Dạ Sương không ghét Ngụy Thanh Ngư, vậy thì hợp đồng này không còn lý do để tiếp tục, thế là Lục Tinh máy móc tiếp tục vuốt ve đầu Hạ Dạ Sương, nhẹ nhàng hỏi dò.
"Vậy hợp đồng của chúng ta có cần kết thúc không?"
"Hạ lão bản."
Hạ Dạ Sương giật mình mở mắt ra........
Bạn cần đăng nhập để bình luận