Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 83: thiếu niên a Tinh

Chương 83: Thiếu niên A Tinh. Phụ nữ đúng là làm bằng nước. Lục Tinh lúc này đối với câu nói này giơ cả hai tay hai chân tán thành. Không ngờ tới a. Lần đầu tiên bị làm ướt, lại là do nước mắt của phụ nữ. Ngoại trừ đôi khi Tống Quân Trúc uống say đến đứng không vững, cần Lục Tinh phải đỡ lấy nàng, những lúc khác Lục Tinh chưa từng bước vào phòng ngủ chính của Tống Quân Trúc. Đời người thật là kỳ diệu a. Nửa năm trước hắn ngủ trên ghế sa lông phòng khách nhà Tống Quân Trúc. Tống Quân Trúc không để ý đến hắn, cũng không nghĩ tới việc giải quyết những vấn đề này như thế nào. Dù sao nàng thức dậy sau Lục Tinh, ngủ cũng sớm hơn Lục Tinh. Những chuyện này căn bản không cần nàng quan tâm. Nhưng bây giờ......Lục Tinh nửa tựa vào đầu giường lớn trong phòng ngủ chính, Tống Quân Trúc liền cuộn tròn bên cạnh hắn ngủ say, cánh tay mảnh khảnh ngang qua eo hắn không buông. Nhìn những giọt nước mắt chưa khô trên mặt Tống Quân Trúc, Lục Tinh cảm thấy mình giống như mắc chứng nghề nghiệp nặng hơn. “Bảng nhất tỷ, về sau ngươi sẽ không tìm được người nào chuyên nghiệp hơn ta đâu.” Lục Tinh nhẹ nhàng nắm cổ tay Tống Quân Trúc, cẩn thận dời cánh tay nàng đi, lại nhét gối ôm vào trong ngực nàng. Quả nhiên. Tống Quân Trúc chỉ nhíu mày một cái chớp mắt, rồi lại yên tĩnh trở lại. Lục Tinh thở phào nhẹ nhõm, giống như Kiệt Thụy nhón chân đi đến bồn rửa mặt lấy khăn lông nhúng nước nóng. Chờ một lát. Hắn sờ vào khăn lông thấy nhiệt độ vừa phải: “Cũng tàm tạm rồi.” Lục Tinh lại cẩn thận trở lại bên giường, nằm nhoài người bên giường, cẩn thận từng chút một lau sạch những vệt nước mắt trên mặt Tống Quân Trúc. Lau nhẹ nhàng, nhiệt độ ấm áp. Tống Quân Trúc giãn mày ra, thoải mái hừ một tiếng, theo bản năng cọ vào tay Lục Tinh. Hừ hừ. Tiểu nhân đắc ý trong lòng Lục Tinh đang nhảy nhót. Đúng là phải có ta chuyên nghiệp mới được a! Nếu Tống Quân Trúc mà biết được bối cảnh của hắn, có lẽ sẽ cảm thấy áy náy với hắn thì sao. Vậy cuộc sống sau này của hắn hẳn sẽ tốt hơn nhiều. Cũng coi như......chuyện tốt nhỉ. Thật ra đôi lúc Lục Tinh cảm thấy cuộc sống mình thật ngang trái. Hắn biết rõ nói bối cảnh của mình với những vị khách hàng này chắc chắn sẽ gây đồng cảm, thế nhưng hắn lại không muốn nói. Cảm giác nói ra chẳng khác nào đang bán rẻ mình vậy. Hắn rõ ràng có thể dựa vào năng lực cung cấp giá trị cảm xúc để kiếm tiền mà. Thôi được rồi. Cứ như vậy đi. Dù sao tháng sáu tất cả hợp đồng đều sẽ kết thúc thôi. Sau khi thu dọn xong cho Tống Quân Trúc, Lục Tinh kéo chăn đắp cho Tống Quân Trúc. "Đát." Tống Quân Trúc đá văng chăn. Lục Tinh lại đắp chăn cho nàng. "Đát." Tống Quân Trúc lại đá văng chăn. “Ác thảo! Ngươi người này!” Lục Tinh nổi giận. Cái đồ dở hơi này lại phản nghịch như thế à??? Tức chết ta rồi! Lục Tinh trong nháy mắt hóa thành lão mẫu, hôm nay không đắp được cái chăn này lên người ngươi thì ta không phải người! Đắp lên. Đá văng ra. Đắp lên. Đá văng ra. A a a a a! Tức chết ta mất!!! Lục Tinh tức đến lộn xộn tìm thấy một cái khăn lau kính của Tống Quân Trúc. Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận trùm khăn lau kính lên bụng Tống Quân Trúc. Theo dân gian tương truyền. Có thể không đắp chăn nhưng nhất định phải đắp rốn! Ừm. Hoàn mỹ! Hài lòng! Lục Tinh vui vẻ định bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng ngủ chính. Nhưng ngay khi hắn vừa xoay người, góc áo lại đột nhiên bị kéo lại. Lục Tinh ngơ ngác một chút, cúi đầu. Tống Quân Trúc nằm nhoài bên giường, mái tóc xoăn đen dày xõa trên chăn, mơ màng nói: “Đừng đi.” Ác thảo! Lục Tinh giật hết cả mình. Người này tỉnh từ khi nào vậy? Chắc là không nhìn thấy lúc hắn che rốn chứ? Lục Tinh run rẩy định trả lời, lại phát hiện sau khi Tống Quân Trúc nói xong câu kia liền không còn âm thanh gì nữa. Hả? Lục Tinh nhìn kỹ lại. Thì ra là lại ngủ rồi. Cũng tốt. Có thể hiểu được. Sau khi khóc lóc một trận thần kinh đột nhiên thả lỏng thì sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Lục Tinh nghĩ nghĩ, lại nằm trở lại. Tống Quân Trúc như tìm được một lò sưởi lớn, ôm lấy Lục Tinh không buông tay. Lục Tinh:...... Tống giáo sư hai mươi bảy tuổi vẫn không có cảm giác an toàn, hay là quay đầu mua cho nàng con gấu bông mà ôm vậy. Ừm. Nàng bỏ tiền....... Mười một giờ. Lục Tinh kiểm tra Wechat, quả nhiên nhận được kịch bản Liễu Khanh Khanh gửi đến. Nhìn tiêu đề, Lục Tinh giật mình. A......Vị thầy giáo dịu dàng hiền lành không bỏ rơi bất kỳ học sinh nào và tên học sinh biến thái bất lương không quan tâm tới ai cả? Ghê nha. Giỏi đấy. Trước đây Lục Tinh chưa từng làm tổng giám đốc, cũng chưa từng làm thợ máy, càng chưa từng làm tiểu thịt tươi hot boy ẩn hôn. Cho nên khi diễn không có chút gánh nặng trong lòng. Nhưng mà lần này......Có phải hay không có chút quá nhập vai? Sao lại là học sinh a? Lục Tinh thở dài, không khỏi bắt đầu lo lắng cho trạng thái tinh thần của Liễu Khanh Khanh. Đã điên đến mức này sao? Hắn thật sự không muốn tiết lộ thông tin cá nhân trên mạng cho khách hàng biết, càng không muốn khách hàng biết mình vẫn còn đang đi học. Vậy chỉ còn cách diễn không thuần thục thôi vậy. Thật đau đầu quá đi. Lục Tinh cúi đầu nhìn Tống Quân Trúc đang ngủ say. Hắn thử dùng từng ngón tay một đẩy Tống Quân Trúc ra, nhưng Tống Quân Trúc hoàn toàn không động đậy, giống như dính chặt vào người hắn vậy. “Tống giáo sư?” Lục Tinh gọi nàng một tiếng, Tống Quân Trúc không hề phản ứng, giống như ngủ say thật. “Thiếu niên A Tinh là một kẻ bất học vô thuật, cực kỳ ghét học, bất kỳ thầy cô giáo nào cũng đều bó tay, cho đến một ngày, trường học mới chuyển đến một vị thầy giáo......” Lục Tinh trong lòng lo lắng, lại đọc vài đoạn thoại trong kịch bản. Tống Quân Trúc vẫn không có phản ứng. Được thôi. Vậy cứ thế đi. Đến 11:30, đầu dây bên kia, Liễu Khanh Khanh đúng giờ gọi điện đến. Liễu Khanh Khanh có chút lo lắng nhìn kịch bản trong tay, trong lòng vô cùng bất an. Mặc dù nàng tự an ủi mình rằng khả năng Lục Tinh trong danh sách là trùng tên. Nhưng nhỡ đâu không phải thì sao? Những học sinh có tên trong danh sách đến tham quan trường học đều có khả năng rất lớn vào được đại học Hải Thành. Mà nàng lại là hội trưởng hội học sinh, ai cũng biết mặt. Sau này nhỡ Lục Tinh thật sự thi được vào đại học Hải Thành, vậy nàng phải làm sao bây giờ? Tệ hơn nữa, nếu Lục Tinh đi rêu rao khắp nơi rằng hội trưởng hội học sinh là một kẻ biến thái thì nàng phải làm sao? Làm một hội trưởng hội học sinh trong mắt mọi người hiền lành nhu thuận đã lâu như vậy, nàng không thể nào gánh nổi cái giá như thế. Thăm dò. Chỉ có thể thăm dò thôi. Liễu Khanh Khanh cố ý sửa tên nhân vật chính trong kịch bản, còn đổi bối cảnh về thời học sinh. Dựa theo những gì Lục Tinh đã nói, nàng nhất định có thể đoán được người này rốt cuộc đang đi học hay đi làm! Đừng căng thẳng. Đừng căng thẳng. Đầu óc Liễu Khanh Khanh căng cứng. Nhưng khi nghe thấy câu nói đầu tiên truyền đến từ đầu dây điện thoại bên kia của Lục Tinh thì đại não của nàng dường như còn sinh động hơn trước nữa. Thảo! Thất sách rồi! Bất quá......Liễu Khanh Khanh nghe giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc của Lục Tinh từ đầu dây bên kia thì cũng đã thả lỏng đôi chút. Đến khi nghe Lục Tinh lắp bắp đọc những từ chuyên ngành trong bài kiểm tra, Liễu Khanh Khanh đột nhiên bật cười. Lục Tinh ở đầu dây bên kia hết sức áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi tốt nghiệp lâu quá rồi, mấy cái này trả hết cho thầy cô hết rồi, là do tôi thôi.” “Tôi sẽ bồi thường cho cậu thêm 20 phút, có được không?” Liễu Khanh Khanh cuối cùng cũng yên lòng, thoải mái nằm xuống. Quả nhiên là trùng tên mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận