Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 484: Bây giờ, đi ra.

Lục Tinh bỗng nhiên mở hai mắt, cúi đầu sờ tim. Trái tim vừa được đánh thức từ trong giấc mơ, nảy lên như muốn vọt ra khỏi lồng ngực. Phanh, phanh, phanh —— Từng tiếng tim đập kịch liệt, vang vọng trong đầu. Lục Tinh hít sâu liên tục, cố gắng ổn định nhịp tim. Hắn nhìn xuống. Ban đầu Hạ Dạ Sương kiên quyết muốn gối đầu lên cánh tay hắn ngủ, như thế thì thân mật hơn. Nhưng mà nghĩ lại, gối tay cả đêm chắc tay sẽ tê rần, nàng bỏ ý định này. Vì vậy bây giờ, Hạ Dạ Sương đang ôm tay hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào vai hắn. Thật ra, Hạ Dạ Sương trông có vẻ khó gần, nhưng tư thế ngủ lại rất ngoan ngoãn. Tóc nàng xõa trên mặt, đôi môi hơi hé mở, lộ ra màu hồng nhuận. Giống như một đứa trẻ đang mơ thấy đồ ăn ngon. Lục Tinh nhìn một hồi, cảm thấy nhịp tim đã ổn định trở lại, liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn lật tay lấy ra chiếc điện thoại đã lâu không có tín hiệu từ dưới gối. "Ơ?" Vừa mở điện thoại lên, Lục Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình vẫn hiển thị biểu tượng không có tín hiệu. Rõ ràng là không có tín hiệu... Vậy tại sao lại có một tin nhắn mới? Vì thói quen công việc trước đây, Lục Tinh cài đặt điện thoại chỉ nhận thông báo tin nhắn. Nhưng trừ khi nhấp trực tiếp vào xem, thì không cách nào thấy nội dung tin. Nếu có một tin nhắn mới từ người khác khi điện thoại đang ở trạng thái khóa màn hình, có thể thấy luôn nội dung. Như vậy khi anh đang phục vụ người khách này, người khách sẽ khó chịu nếu lỡ nhìn thấy những tin nhắn kia. Dù hiện tại không còn khách nào cần anh phục vụ, thì thói quen này vẫn khó sửa. Lục Tinh nheo mắt, kéo chăn che mắt Hạ Dạ Sương, tránh ánh sáng làm nàng thức giấc. Anh mở khóa điện thoại, đó là một số lạ. Nhìn chằm chằm số điện thoại này, Lục Tinh cố gắng hồi tưởng, nhưng không thấy nó thuộc về bất kỳ vị khách nào. Một dự cảm không lành chợt ập đến, anh bấm mở tin nhắn, xem nội dung. So với tin nhắn Hạ Dạ Sương gửi lúc ở vùng đất tuyết, tin nhắn này đặc biệt ngắn gọn. Chỉ có bốn chữ —— [Bây giờ, đi ra]. Thần kinh vừa tỉnh ngủ của Lục Tinh lập tức tỉnh táo lại, một cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng lan khắp người. Cái giọng điệu này... Quá quen thuộc. Trong đầu Lục Tinh hiện lên ngay hai người, Bành Minh Khê và Tống Quân Trúc. Nhưng mà... Người như Bành Minh Khê mà đi vài bước đã thở hồng hộc, làm sao leo lên đây được? Vậy thì chỉ có thể là Tống Quân Trúc đến sao? Ánh mắt Lục Tinh nặng trĩu, nếu thật sự là nàng đến, sao nàng tới được, chân nàng đau thế kia có đi lại được không? Vô số nghi vấn trào dâng trong đầu. Lục Tinh liếc nhìn thời gian, bảy giờ sáng. Nếu tin nhắn này thật là do Tống Quân Trúc gửi, thì chắc chắn nàng đã đến rồi. Lục Tinh cúi đầu nhìn Hạ Dạ Sương vẫn đang ngủ say, có vẻ như nàng đang mơ thấy chuyện gì đó vui vẻ, khóe miệng cong lên. Hít sâu một hơi, anh nhẹ nhàng rút cánh tay ra khỏi vòng ôm của Hạ Dạ Sương. Phải công nhận rằng, tiểu kim mao này được chăm sóc rất tốt. Lục Tinh cẩn thận từng chút một như một kẻ vụng trộm ra ngoài hẹn hò nửa đêm, sợ tạo ra chút tiếng động. Đến khi hai chân im lặng đặt trên tấm thảm mềm, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Khoác thêm áo, Lục Tinh đi tất để tránh tạo tiếng động khi bước trên sàn. Anh đi đến cửa sổ, nhẹ nhàng kéo rèm cửa. “Má...!” Khi nhìn thấy khung cảnh bên ngoài, Lục Tinh suýt chút nữa thì kinh hô thành tiếng, lập tức bụm miệng lại. Má ơi… Một đám người mặc đồ đen kín mít đứng thành một vòng tròn, bao vây toàn bộ căn phòng nhỏ. Những bông tuyết nhỏ đã đậu trên vai bọn họ, hai màu đen trắng lẫn lộn, trông như những pho tượng bất động. Và ở chính giữa đám người đó, có một không gian kín tầm hai mét vuông, trông giống như chiếc kiệu thời xưa. Lục Tinh kinh ngạc đến mức suýt thì há hốc mồm, nhất là khi thấy hai đầu không gian kín có cần để khiêng. Anh thật sự thấy cái thế giới này quá hoang đường đến đỉnh điểm. "Ta lặc cái..." Mẹ nó, là bị khiêng tới tận nơi à! Lục Tinh kinh hoàng nhìn đám người mặc đồ đen đứng bên hông kiểu Mỹ, bỗng nhiên cảm thấy… Đây là ở trong nước sao, cái kiểu này cho mình đi đâu đây? Lục Tinh vịn vào bệ cửa sổ, đột nhiên ý thức được một chuyện. Mình đã quá lạc quan, đây chắc chắn không phải là chuyện Tống Quân Trúc làm được. Người tới không phải Tống Quân Trúc! Nếu không phải Tống Quân Trúc... thì chỉ còn một cái tên được viết hoa, gạch chân, in đậm hiện lên trong đầu anh - Bành Minh Khê. Tống Quân Trúc tuy điên, nhưng người mà cô ta thích tra tấn nhất là chính mình. Chỉ có Bành Minh Khê. Chỉ có nàng ta mới có thể làm ra những chuyện bệnh hoạn như vậy. Đầu óc Lục Tinh đột nhiên trở nên hỗn loạn, một cảm xúc khó kìm nén trào dâng trong tim anh. Xuyên qua làn tuyết đang nhỏ dần, anh thấy cửa sổ căn phòng đó mở ra. Một khuôn mặt lạnh như hàn băng ngọc hiện lên trong tầm mắt Lục Tinh. Qua những sợi bông tuyết lòa xòa, nàng trông như nữ quỷ trong Liêu Trai Chí Dị chỉ xuất hiện vào những đêm tuyết, phiêu du giữa trần gian. Bành Minh Khê, đúng là nàng ta! Lục Tinh lập tức nắm chặt lấy bệ cửa sổ, cố gắng không thể hiện bất kỳ sự yếu đuối nào trước mặt Bành Minh Khê. Nói đúng ra thì. Bành Minh Khê là vị khách đầu tiên của anh, đã chứng kiến dáng vẻ ngây ngô, thiếu chuyên nghiệp và bối rối nhất của anh. Bành Minh Khê đã để lại trong anh một nỗi ám ảnh quá sâu sắc, vì vậy anh rất ghét và sợ hãi Bành Minh Khê. Anh cứ tưởng sau một thời gian dài điều dưỡng, anh đã ổn rồi. Không phải. Lục Tinh nghiến răng, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Bành Minh Khê. Anh chưa ổn. Một lần nữa nhìn thấy Bành Minh Khê, nỗi hận trong lòng và sự kinh hoàng đan xen vào nhau, khiến anh bắt đầu run rẩy nhẹ. Ông —— Điện thoại rung lên, tin nhắn liên tục gửi đến. [Ngươi thấy ta thất vọng lắm sao? Ngươi muốn gặp ai?] [Tống Quân Trúc sao?] [Cô ta bị ngươi hại thảm như vậy, cô ta có muốn gặp ngươi không?] Lục Tinh nhìn chằm chằm dòng chữ đơn giản trên màn hình, đầu óc bắt đầu mụ mị. Ông —— Tin nhắn lại lần nữa như thủy triều ập đến. [Trong phòng này đâu chỉ có một mình ngươi?] [Bây giờ, đi ra.] [Nếu ngươi không muốn hại người khác nữa.]…
Bạn cần đăng nhập để bình luận