Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 8: Lão thiên, ta sẽ không bao giờ lại bảo ngươi gia! Ngươi căn bản không có coi ta là cháu trai!

Chương 8: Ông trời, ta sẽ không bao giờ gọi ngươi là ông nữa! Ngươi căn bản không coi ta là cháu trai!
Cả một buổi sáng, Tống Quân Trúc đều sảng khoái tinh thần! Hắc hắc. Lục Tinh cả một buổi sáng đều lén lút nhìn ta, còn luôn hỏi ta có mệt không! Hắn thật yêu ta!
Cả một buổi sáng, Lục Tinh đơn giản như rơi xuống địa ngục! Mẹ nó. Tống Quân Trúc cô gái này càng ngày càng có bệnh, thế mà một mực không nổi điên? Chẳng lẽ là nghĩ lớn chuyện?
Trong bầu không khí quỷ dị, Tống Quân Trúc hoàn thành buổi sáng phụ đạo. Nàng trước kia rất chán ghét mặt của Lục Tinh. Nhưng hiện tại không giống vậy. Nàng đột nhiên liền phân rõ ràng. Lục Tinh cùng cái tên đối tượng hôn ước kia không hề giống nhau! Hắn so với cái tên chết dẫm hôn ước kia có phẩm vị, có thẩm mỹ hơn nhiều!
Trong buổi sáng này. Tống Quân Trúc đã hoàn thành quá trình suy luận trong đầu. Lục Tinh thích nàng, chứng tỏ Lục Tinh là một người có thẩm mỹ bình thường. Lục Tinh coi như bị roi cũng yêu nàng, chứng tỏ Lục Tinh rất chung thành, một lòng với tình cảm. Lục Tinh không dám tỏ tình trước mặt, chứng tỏ Lục Tinh bởi vì thân phận thế thân của chính mình mà cảm thấy tự ti.
Tổng hợp từ những điều trên. Tống Quân Trúc cảm thấy mình hẳn là tha thứ cho Lục Tinh một chút. Hắn mặc dù không xứng với mình, nhưng việc hắn thích mình cũng không phải là cái gì sai lầm lớn. Nhất là khi phụ đạo buổi sáng, Tống Quân Trúc phát hiện Lục Tinh tiếp thu rất nhanh, nàng lại càng hài lòng Lục Tinh. Hoàn toàn không giống cái tên não tàn đối tượng hôn ước kia, chỉ biết dựa dẫm vào gia đình!
Lục Tinh vẫn mặc trang phục nữ tỳ, đeo vòng cổ làm cơm trưa trong bếp. Tống Quân Trúc nhìn hắn một hồi, nheo mắt hỏi. "Sao ngươi vẫn đeo cái vòng cổ này?"
Lục Tinh giật mình một chút, cho rằng nàng đang thăm dò mình, sau đó lập tức nói. "Giáo sư, hôm qua cô nói tôi ở nhà phải luôn đeo cái này, lời cô nói tôi đều nhớ cả." Đây là một trong những tố chất chuyên nghiệp của một liếm cẩu chính hiệu! Nếu không nhớ nhu cầu của khách hàng, thì còn làm ăn kiểu gì.
Tống Quân Trúc nhẹ nhàng gạt tóc dài ra sau vai, nhếch môi đỏ mọng cười nói. "Ngươi rất để tâm đến ta." Hắn quả nhiên yêu ta!
Lục Tinh cười gượng gạo, gật đầu: "Đương nhiên." Hắn là một người cực kỳ có tố chất chuyên nghiệp! Nếu không cũng sẽ không vì khách hàng mà trong tình huống bị chuốc choáng vẫn làm theo yêu cầu, đứng ngây ngốc niệm mười phút đồng hồ thơ tình sến súa.
Tống Quân Trúc hài lòng, phong tình vạn chủng chống cằm hỏi. "Nội tình của ngươi rất tốt, đầu óc cũng nhanh nhạy."
"Mấy ngày nay ta sẽ chỉnh lý toàn bộ các điểm kiến thức cùng ví dụ điển hình của từng môn học cấp ba cho ngươi."
"Ngươi nghiêm túc xem, thi đại học sẽ không thành vấn đề."
Lục Tinh kinh ngạc quay đầu nhìn Tống Quân Trúc một cái, suýt nữa cắt vào tay mình. Không phải. Cái tên điên này lại bị thần kinh à? Đột nhiên nổi lòng tốt như vậy? Tình thương của mẹ bùng nổ rồi à? Thôi vậy. Dù sao Tống giáo sư nổi danh kia đang mở lớp tư gia, không cần phải ngốc nghếch mà quan tâm nàng muốn làm gì đâu! Dù sao đợi thi đại học xong thì hắn sẽ tích lũy đủ tiền rồi cao chạy xa bay! Sau đó Lục Tinh lập tức gật đầu, lộ ra hàm răng trắng. "Cảm ơn Tống giáo sư! Tống giáo sư đối với tôi tốt quá!"
Phốc phốc. Nhìn Lục Tinh kích động đến suýt chút cắt vào tay, Tống Quân Trúc hơi xúc động. Chắc là những người yêu thầm đều như vậy, đối tốt với hắn một chút là sẽ kích động như thế. Có chút chua xót, có chút đáng thương.
Lục Tinh làm xong cơm trưa, Tống Quân Trúc nhìn những món ăn đầy bàn, toàn là món nàng thích ăn. Nàng ý vị thâm trường nhìn Lục Tinh một cái. "Ngươi nấu cơm ngon thật, ta thấy người khác hình như không thích nấu cơm, thấy phiền phức."
Nhưng nếu nấu cơm cho người mình thích thì chắc sẽ hạnh phúc lắm nhỉ? Hắn thật yêu ta!
Lục Tinh vui vẻ, có chút ngại ngùng nói. "Tống giáo sư bận rộn công việc, nhớ ăn nhiều cơm một chút, cô gầy quá." Hắc hắc. Hắn thích nấu cơm cho Tống Quân Trúc. Tủ lạnh của Tống Quân Trúc luôn đầy ắp, nàng lại không thích nấu ăn, nguyên liệu nấu ăn hỏng là bỏ đi thay mới. Lục Tinh vẫn luôn rất đau lòng đồ ăn, vì hắn biết tư vị của việc đói khát. Vì vậy, mỗi bữa cơm Lục Tinh đều cố làm phong phú một chút. Cố gắng dùng hết đồ ăn trong tủ lạnh, như vậy hắn sẽ không phải đau lòng khi nhìn chúng.
. . . Cả một buổi chiều đều bình an vô sự. Lục Tinh ngồi trong phòng khách làm bài, Tống Quân Trúc xử lý công việc. Tống Quân Trúc nhấp một ngụm cà phê, trên khuôn mặt tinh xảo vốn rực rỡ giờ đây lại an tường, tĩnh lặng chưa từng có. Tuy rằng không có ai nói chuyện. Nhưng tiếng gõ bàn phím của mình cùng tiếng viết chữ sột soạt của Lục Tinh hòa vào nhau. Trong không khí đều trôi chảy một cảm giác ấm áp!
Tống Quân Trúc khẽ thở dài, lúc này mới giống một ngôi nhà...
Cốc. Một cốc sữa bò nóng đặt vào tay Tống Quân Trúc, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện ánh mắt Lục Tinh. Lục Tinh nhìn đồng hồ, thời gian làm việc của hắn sắp hết. Nhưng Tống Quân Trúc hình như không để ý, còn đang buồn rầu thở dài. Nghĩ một chút, Lục Tinh vẫn chủ động xuất kích. Hắn bưng cốc sữa bò nóng đặt lên bàn của Tống Quân Trúc, kết hợp vẻ dịu dàng nữ tính, ôn nhu cười nói. "Tống giáo sư, sắp tối rồi, uống chút sữa bò để dễ ngủ. Ngày mai thứ hai cô phải đến trường rồi, tôi đi dọn dẹp đồ một chút."
Cốc sữa bò nóng làm xúc động trái tim của Tống Quân Trúc, hốc mắt nàng hơi nóng lên. Trong cuộc đời của nàng. Tất cả mọi người, kể cả cha mẹ nàng đều đang nói, ngươi là thiên tài, ngươi là hy vọng, ngươi là niềm tự hào của mọi người! Vì thế nàng hình thành chủ nghĩa hoàn mỹ, một người không chấp nhận thất bại.
Nhưng bây giờ. Một chàng trai luôn bị chính mình đối xử tệ bạc, lại thật tâm thật ý đối đãi với nàng. Tống Quân Trúc nhớ lại vô số đêm nàng quất roi lên lưng Lục Tinh, nhất thời có chút áy náy. Thứ hai đến thứ năm mỗi tuần Lục Tinh vất vả đến trường, thứ bảy chủ nhật còn phải chịu đựng tra tấn ở chỗ mình, chỉ là để được nhìn thấy mình một chút. Hắn thật yêu ta!
Tống Quân Trúc trầm ngâm một lát, cầm điện thoại lên gửi một tin, bảo Lục Tinh chờ 20 phút.
Rất nhanh. Tiếng chuông cửa vang lên. Lục Tinh nhìn nhân viên công tác hàng hiệu lớn nhỏ mang theo bao lớn bao nhỏ đi vào biệt thự, cả người đều mộng. Tống Quân Trúc đang làm gì vậy? Khoe của trước mặt hắn à? Giàu đến mức những nhân viên cao ngạo kia cũng phải tự mình mang quần áo đến tận cửa sao? Nhưng hắn biết Tống Quân Trúc rất giàu mà!
Rất nhanh. Nghi hoặc của hắn có lời giải đáp. Bởi vì Tống Quân Trúc chỉ vào Lục Tinh, nói với nhân viên công tác. "Chọn cho cậu ta mấy bộ quần áo, đẹp mắt một chút, cậu ta là học sinh, tốt nhất là không quá dễ hỏng vải."
Rất nhiều quần áo hàng hiệu căn bản không cân nhắc đến việc khách hàng sẽ giặt lần thứ hai. Cho nên vải cực kỳ dễ hỏng. Nhân viên liên tục gật đầu đồng ý, không đến mười phút, Lục Tinh đã khoác lên mình những bộ đồ đẹp đẽ.
Lục Tinh vốn đã tuấn tú cao ráo, kết hợp với đồ hiệu đắt tiền, càng toát lên vẻ quý công tử tao nhã. Tống Quân Trúc vô cùng hài lòng.
Lục Tinh đột nhiên nhớ ra, nhãn hiệu quần áo này có vẻ giống cái vòng cổ?" Nhãn hiệu của các người tiến quân sang ngành hàng đồ chơi tình thú rồi?" Nhân viên công tác và Tống Quân Trúc rất quen nhau, đoán chừng chiếc vòng cổ kia cũng do nàng phụ trách, cô cười híp mắt giải thích. "Tống tiểu thư là VIC của nhãn hiệu chúng tôi, cô ấy có quyền đặt hàng trước những sản phẩm này, thậm chí có thể mở một dây chuyền sản xuất riêng cho cô ấy."
Lục Tinh: . . . Trời đánh! Ông trời ơi, ta sẽ không bao giờ gọi ngươi là ông nữa, ngươi căn bản không coi ta là cháu trai! Dựa vào cái gì mà ta không phải là phú nhị đại! ! !
Bạn cần đăng nhập để bình luận