Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 155: Bởi vì ngươi không đủ cố gắng!

"Tiền trán nhỏ ơi ~~~"
Lục Tinh vừa chuyển khoản vào tài khoản Hạ Dạ Sương, vừa âm thầm rơi lệ. Cậu hạ nhỏ âm lượng, để thế giới lắng nghe tiếng lòng đau khổ vì tốn tiền của mình. Lục Tinh gian nan nhập mật mã thanh toán, gian nan nhấn hoàn thành, vừa dứt đã vội thả điện thoại xuống, chậm một giây thôi cậu cũng hối hận!
"Sao vậy?"
Một giọng nói ôn nhu vang lên, đánh gãy nỗi đau khổ của Lục Tinh. Cậu nheo mắt ngẩng đầu lên, Ôn Tổng đứng ngược sáng, khóe môi nở nụ cười hiền hòa.
"Ta ở phòng y tế chờ lâu quá, định ra tìm ngươi."
Ôn Linh Tú đến trước mặt Lục Tinh, khi thấy khóe miệng của cậu, giọng nói vẫn không thay đổi hỏi.
"Có phải trời nóng quá nên bị cảm nắng không?"
Vừa nói, nàng vừa lật tìm trong túi xách tay một chiếc khăn ướt mỏng, xé bao bì, chậm rãi lau trán Lục Tinh.
"Lau mặt đi, cho hạ nhiệt độ."
Lục Tinh ngoan ngoãn để nàng tùy ý làm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm đôi bông tai ngọc trai trắng lơ lửng trên vành tai nàng, cái này chắc tốn nhiều tiền lắm đây.
"Không có bị trúng nắng, chỉ hơi nóng thôi, cám ơn Ôn Tổng."
Ôn Linh Tú cười một tiếng, khăn ướt theo gò má Lục Tinh lau xuống cả môi cậu. Lục Tinh đột nhiên cứng đờ người. Ác thảo! Cái lớp son môi của tiểu kim mao kia là loại không phai màu à? Thảo! Khách hàng của cậu đều là người có thể diện. Ngay cả Tống Quân Trúc cũng không có dùng nhiều sức như tiểu kim mao, cứ như sức trâu không bao giờ cạn ấy! Cho nên Lục Tinh căn bản không hề nghĩ đến vấn đề lớp son này. Mà hơn nữa, cậu cũng đâu phải "mẹ nam" gì, cậu cũng đâu có cần dùng son môi, nhiều nhất là giới thiệu các loại sản phẩm cho khách hàng thôi. Nhưng cậu cũng không ngờ là Hạ Dạ Sương lại dùng loại son không phai kia! Mẹ nó. Sao cậu lại không nghĩ đến chuyện này? Bởi vì cậu không đủ cố gắng!
Lục Tinh rút ra bài học xương máu, quyết định sau khi về phải cố gắng tìm hiểu về tông màu son môi và các loại son hiệu. Phải học, học không bao giờ là đủ!
Ôn Linh Tú chỉ nhẹ nhàng lướt qua môi Lục Tinh, tiện tay lau nốt bên mặt còn lại rồi vứt khăn ướt vào thùng rác. Lục Tinh còn không kịp nhìn khăn ướt xem có dính son môi không! Thôi xong.
Lục Tinh sốt ruột cào tim cào phổi cố quan sát biểu hiện của Ôn Tổng, nhưng mà Ôn Tổng vẫn hoàn toàn ôn nhu như trước. Cam! Rốt cuộc là dính hay không dính đây?
Ôn Linh Tú nhìn Lục Tinh ngoan ngoãn để nàng lau mặt, cười xoa xoa đầu cậu.
"Đỡ hơn chút nào chưa?"
"Người bạn kia của ngươi, ta đã cho đội y tế đưa cậu ta đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe rồi, ngươi yên tâm đi."
Cùng lúc đó. Lục Tinh nhận được tin nhắn của Hồ Chung Chung.
【Hồ Chung Chung】: Vu Hồ nghĩa phụ! Ngươi là nghĩa phụ của ta! Ác thảo! Phòng bệnh viện này to thật đấy! Bồn tắm ở đây cao cấp quá, còn có thể thử nước nữa chứ!
【Hồ Chung Chung】: Không ngờ đấy, nghĩa phụ ngươi còn là phú nhị đại! Cảm động quá, ngươi quả nhiên là hoàng đế!
【Hồ Chung Chung】: Nghĩa phụ à, ngươi cũng tốt thật, có thể tặng ta một chiếc Phantom không? Memeda!
Trước kia Lục Tinh hay nói đùa mình là hoàng đế. Hồ Chung Chung chỉ coi đó là cậu đang nói bừa. Nhưng mà hiện tại. Sau khi gặp qua vị tiểu di ra tay hào phóng của Lục Tinh, Hồ Chung Chung tin rồi. Vậy nếu cậu ta gọi Lục Tinh là nghĩa phụ, có phải cậu ta sẽ là hoàng thái tử không?! Hắc hắc!
【Hồ Chung Chung】: Ngươi có thể nhận ta làm con trai không, như vậy ngươi chết rồi ta sẽ được thừa kế gia sản.
【Lục Tinh】: Cút đi!
【Hồ Chung Chung】: Vâng bệ hạ.
【Hồ Chung Chung】: À bệ hạ, ta đã nói chuyện này với Đại Sỏa Xuân rồi, không sao chứ?
【Lục Tinh】: Ngươi nói hết rồi còn đâu, ta có thể quay ngược thời gian được sao?
【Hồ Chung Chung】: Bệ hạ độ lượng!
【Hồ Chung Chung】: Bệ hạ, không có gì bất ngờ, Đại Sỏa Xuân biết thì mọi người cũng biết thôi.
Lục Tinh:...... Nguy rồi! Quên mất tên nhóc kia là một cái loa bát quái chuyên nghiệp. Chưa đến một ngày, tin tức Lục Tinh thực ra là một siêu cấp phú nhị đại đã lan khắp cả lớp.
"Đi thôi, về nhà."
Ôn Linh Tú vỗ vỗ vai Lục Tinh, kéo cậu đứng dậy. Nàng quyết định lần này nhất định phải lừa Lục Tinh về nhà! Chủ yếu là Ôn Linh Tú căn bản không ngờ rằng Lục Tinh ở trường cũng có thể phát triển khách hàng? Chẳng lẽ nợ hoa đào của cậu còn chưa đủ nhiều hay sao? Thời gian cậu ta phân bổ kiểu gì vậy chứ? Nhưng mà, để ngăn Lục Tinh kết thúc hợp đồng với Hạ Dạ Sương, rồi lại phát triển quan hệ với những cô "đêm sương" khác...... Lục Tinh cứ ở chỗ nàng là an toàn nhất! Mấy cô gái ngoài kia toàn yêu ma quỷ quái cả!
Thế là Ôn Linh Tú lên tiếng.
"Vừa rồi chủ nhiệm lớp của ngươi cũng đến phòng y tế, cô ấy nói hôm nay ngươi bị kinh sợ, muốn cho ngươi nghỉ vài ngày."
Lục Tinh:??? Ngươi nghĩ ta tin sao? Cái bà chủ nhiệm lớp chỉ hận không thể để mọi người tranh thủ vừa ăn cơm vừa đi ị để tiết kiệm thời gian, có thể nói ra lời như vậy sao? Nhưng thôi vậy cũng được. Toàn bộ kiến thức cậu cần học đã được dạy hết cả rồi, bây giờ mỗi ngày cậu ở trường đều là —— làm bài thi, giảng bài thi, rót canh gà, làm bài thi, giảng bài thi, rót canh gà. Cứ như thế lặp đi lặp lại, chẳng khác nào mỗi ngày không làm bài thi thì có thể bị đống giấy đó chôn vùi vậy! Dù sao thì có Lý Đại Xuân ở đó, Lục Tinh cũng không cần lo lắng. Việc cậu luôn kiên trì ở lại trường học, trước kia là vì Ngụy Thanh Ngư, bây giờ là vì Hạ Dạ Sương. Nhưng bây giờ hợp đồng với Hạ Dạ Sương cũng kết thúc rồi. Vậy thì học ở trường hay học ở nhà, đối với cậu mà nói, cũng không có khác biệt, thậm chí ở nhà còn thoải mái hơn.
"Được thôi, cám ơn Ôn Tổng."
Lục Tinh suy nghĩ một lát, lập tức đưa ra quyết định.
Thấy Lục Tinh đồng ý, Ôn Linh Tú vui vẻ ra mặt, dịu dàng nói.
"Ta thường đi làm, bình thường sẽ không về, ngươi ở nhà học tập là được, không có ai làm phiền ngươi."
"Nhưng mà......"
Lúc phát hiện Lục Tinh định mở miệng, Ôn Linh Tú cắt ngang lời cậu: "Vậy thì ngươi ở nhà nấu cơm nhé."
Ta cho ngươi chỗ ăn ở, ngươi nấu cơm cho ta. Rất hợp lý đúng không? Lục Tinh ngây người gật đầu, một bộ nghiêm túc như thể vừa nhận một nhiệm vụ quan trọng.
"Không thành vấn đề! Ta nhất định sẽ nuôi Ôn Tổng đến mức không thành công béo.....Không phải!"
Ôn Linh Tú bật cười. Lục Tinh cũng ngốc nghếch cười theo. Ôn Tổng là một người có sĩ diện, muốn giúp cậu nhưng lại không nói thẳng. Thật là tốt bụng. Cực kì tốt bụng!
"Về nhà thôi."
"Ôn Tổng, Triệu Bí Thư đâu?"
"......Hả?"
Đại não của Ôn Linh Tú luôn nhanh nhạy đột nhiên choáng váng. Thôi xong. Quên mất Triệu Bí Thư rồi!
"Hình như cô ấy đang ở phòng y tế trao đổi với phó hiệu trưởng thì phải......"
Cho đến khi Triệu Bí Thư mang một bộ mặt khổ đại cừu thâm lên xe, Lục Tinh và Ôn Linh Tú đều không dám nhìn mặt nàng, ai nấy đều né tránh ánh mắt. Không có gì khác. Hoàn toàn là tâm hư. Triệu Bí Thư vừa đấu trí với phó hiệu trưởng nói đến nỗi miệng cũng sắp bốc khói:......Ôn Tổng, cô bỏ mặc tôi với ông đầu trọc nói chuyện phiếm, còn mình đi hẹn hò với trai trẻ. Có phải cứ không tức giận thì cho là tôi là đồ ngốc không! Ô ô ô ~~~......
Lúc xe chuẩn bị lăn bánh, từng chiếc xe đen kịt dừng lại ở cổng trường. Từ trên xe bước xuống một người đàn ông đầu trọc đeo kính đen, phía sau ông ta còn có rất nhiều vệ sĩ, giống như trong phim xã hội đen. Lục Tinh ngạc nhiên.
"Đây là quay phim hả?"
Ôn Linh Tú nheo mắt nhìn người đàn ông đầu trọc kia một chút, vừa cười vừa nói.
"Đó là tổng giám đốc của Hạ Thị, tên Hạ Võ."
Ác thảo! Lục Tinh trong nháy mắt ngây người. Đây chính là người bố chồng tương lai đời thứ tám đó sao!
Hạ Võ xuống xe liếc mắt nhìn xung quanh, khi thấy chiếc Bingley đậu ở một bên, ông ta hưng phấn đi tới. Nhìn biển số xe, đúng là xe của Ôn Linh Tú rồi!
Cốc cốc cốc. Ông ta gõ cửa xe.
"Ôn Tổng!"
Cửa sổ xe hạ xuống, Hạ Võ nhìn thấy Ôn Linh Tú cùng một thiếu niên tuấn tú đang ngồi ở hàng ghế sau. Ôn Linh Tú không muốn Lục Tinh biết được cảnh tượng mình đã nhìn thấy trên ghế dài kia, thế nên giành nói trước.
"Hạ Tổng, đã lâu không gặp."
"Anh cứ đi làm chuyện của mình đi, tôi đón được con rồi cũng định về."
Ánh mắt Hạ Võ rơi lên người Lục Tinh, kinh ngạc nói.
"Ôn Tổng, con trai của nhà cô đẹp trai quá."
Hạ Võ nhìn Lục Tinh ngượng ngùng cúi đầu, thầm nghĩ đứa nhỏ này rất ngoan, nên không nhịn được mà trêu ghẹo.
"Cậu nhóc đẹp trai, muốn có số liên lạc không?"
"Chú có mấy đứa con gái với con trai trạc tuổi cháu đấy, ôi, con trai cũng có."
Ôn Linh Tú cứng đờ người. Lục Tinh cũng cứng đờ người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận