Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 510: Chạy vương.

Chương 510: Chạy vương.
Ông ——Lục Tinh cứng đờ tại chỗ, răng rắc răng rắc cúi đầu. Trước mặt Liễu Khanh Khanh mặt mũi tràn đầy đơn thuần vô tội, một bộ vô sự phát sinh bộ dáng. Kết quả. Lại mang một khuôn mặt thuần lương ngây thơ như thế, nói ra những lời như sói như hổ này? Lục Tinh đột nhiên cảm thấy cuộc đối thoại này rất quen thuộc, nghĩ hồi lâu mới nhớ ra. Ở tại 301, lúc hắn học tập mệt mỏi đứng dậy đi lại một chút. Lúc đó, Liễu Khanh Khanh thường ngồi ở phòng khách trên thảm ôm Tiểu Bạch, nàng sẽ vẫy tay với hắn, rồi nói. “Sao ngươi không đến sờ sờ Tiểu Bạch, nó không dễ sờ sao? Ngươi không yêu nó à!” Còn bây giờ. Hy vọng được chủ nhân quan tâm, tiểu sủng vật, từ Tiểu Bạch, biến thành Liễu Khanh Khanh chính mình. Lục Tinh trầm mặc nhìn người trước mặt. Mắt to ngây thơ, danh xưng này trước kia hắn gọi không biết bao nhiêu lần. Liễu Khanh Khanh rất biết chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm ngươi, tựa như ngươi đang bắt nạt nàng vậy. Tựa như hiện tại. Đôi mắt trong veo và vẻ mặt vô tư hết sức chuyên chú rơi trên mặt hắn, cứ như thể toàn thế giới chỉ quan tâm một mình hắn. Khuôn mặt trắng nõn mềm mại, trông rất dễ bóp, trên thực tế cũng xác thực rất dễ bóp. Những sợi tóc hồng còn dính những giọt nước chưa khô, theo đuôi tóc vì trọng lực mà rơi xuống. Tách —— Giọt nước nhỏ xuống mu bàn tay Lục Tinh, cảm giác lạnh buốt như một trận mưa lớn trút xuống trong lòng, mắt hắn chợt tỉnh táo.
“Tóc của ngươi chưa sấy khô.” “Ta không chỉ tóc chưa sấy, mà cả người ta đều…” Ô ô ô ——” Lời của Liễu Khanh Khanh còn chưa nói ra khỏi miệng, liền bị Lục Tinh trực tiếp dùng tay bịt lại. Da đầu Lục Tinh tê rần. Hắn kinh hãi vì những lời Liễu Khanh Khanh định nói. Càng khiếp sợ hơn là, hắn vậy mà có thể đoán được Liễu Khanh Khanh định nói gì. Quá kinh khủng. Lục Tinh nhanh nhẹn che miệng Liễu Khanh Khanh, dùng cách tiếp đất nhanh gọn đẩy cô ấy đến trước bồn rửa tay.
“Sấy tóc khô đi, ta xuống dưới tìm người ta lại tiền.” “Ngươi chính là thích kiểu này.” Liễu Khanh Khanh cúi đầu, vừa gỡ dây máy sấy, vừa nhỏ giọng nói thầm. Lục Tinh không phản ứng nàng, tăng nhanh bước chân rời khỏi phòng.
Phanh —— Cửa phòng bị đóng lại.
Liễu Khanh Khanh ngừng động tác trong tay, đặt máy sấy lên bồn rửa tay. Im lặng đứng tại chỗ, nhìn mình trong gương. Có hơi tiếc nuối. Dựa theo ánh mắt Lục Tinh nhìn cô vừa rồi… nếu lúc nãy cô uống một chút rượu rồi chuốc một chút say thì có lẽ Lục Tinh thật sự sẽ lột da nuốt sống cô mất. Lần sau hay là nên thử một chút? Người trong gương không có biểu cảm, thử cười, vẫn là nụ cười ngọt ngào dịu dàng đó.
“Phóng đãng.” Liễu Khanh Khanh đột nhiên mắng một câu, sau đó lại chìm vào im lặng.
Rất lâu.
Giọt nước nhỏ từ tóc xuống gáy chảy xuống lưng, cảm giác lạnh buốt nhắc nhở cô rằng cô không phải đang mơ. Cô cúi xuống, vịn vào bồn rửa tay, dựa vào tường chậm rãi trượt xuống sàn nhà. Liễu Khanh Khanh vùi mặt vào đầu gối, thấp giọng nức nở…… Ầm ầm —— Bầu trời ngừng rơi tuyết, những du khách trốn trong nhà nghỉ cuối cùng cũng rảnh rang đi ngắm cảnh. Mà giờ phút này, tất cả mọi người dừng lại, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn chiếc trực thăng từ trên trời đáp xuống.
Bịch —— Cửa khoang mở ra, đầu tiên là mấy tên bảo tiêu quần áo chỉnh tề, lưng hùm vai gấu bước xuống. Sau đó. Một nam một nữ ăn mặc sang trọng, từ trực thăng bước xuống. Hai người họ không nhìn những người xung quanh, trực tiếp bước thẳng vào trong nhà nghỉ.
“Cái chỗ quỷ quái gì mà rách nát thế này, cả ngày không thấy mặt trời, chơi mấy ngày thì được, ở lâu thực sự là khó chịu.” Liễu Thiên Lâm bực bội dậm chân, ghét bỏ nhìn tuyết đọng dính vào giày làm bẩn đôi giày của mình. Hắn có chút hối hận vì đã vội vàng đến đây, không mang theo vài bộ quần áo mới.
Giản Lập Vân theo số phòng Liễu Khanh Khanh cung cấp đi vào trong, vừa đi vừa nói.
“Nói vậy, Liễu Khanh Khanh sẽ biết ngươi vì con bé mà hao tâm tổn trí rồi.” Nếu ai cũng sạch sẽ đến đây, ai mà biết được trước kia ngươi từng nỗ lực ra sao chứ? Liễu Thiên Lâm nghe xong liền xuýt xoa, có vẻ suy tư, “cô đừng nói, cô đừng có nói thế.” Những lời này dường như có chút đạo lý. Trong lúc nói chuyện, Liễu Thiên Lâm và Giản Lập Vân đi đến trước một căn phòng.
“Là chỗ này sao?” “Chắc là chỗ này.” Liễu Thiên Lâm gõ cửa phòng, chỉnh sửa lại quần áo, sẵn sàng nghênh chiến. Lúc này cần giả bộ là người tốt trước mặt Lục Tinh, sau đó nghĩ cách bắt hắn về Bảo Đảo mới được!
Giản Lập Vân cũng sớm lộ ra nụ cười đã chuẩn bị từ trước. Nàng đã biết, Khanh Khanh là vì một cậu con trai người nội địa tên là Lục Tinh, mà rời nhà trốn đến nơi như thế này. Nàng cần phải quan sát xem chàng trai kia thế nào, xem là người đơn thuần không có ý gì, hay là người tâm cơ thâm trầm.
“Ai đó!” Trong phòng truyền ra giọng Liễu Khanh Khanh, sau đó là tiếng dép lê giẫm trên sàn nhà.
Liễu Thiên Lâm và Giản Lập Vân liếc nhau, người một chút người một chút di chuyển lên phía trước. Lòng hiếu thắng triệt để trỗi dậy, chỉ muốn so xem ai sẽ là người đầu tiên chiếm được cảm tình của con gái! Ngươi lấn một chút, ta lấn một chút, ngươi lấn một chút, ta lấn một chút…… Răng rắc —— Cửa phòng bỗng nhiên bị kéo ra.
“Ái!” “A!” Hai tiếng kinh hô đồng thời vang lên.
Liễu Khanh Khanh ngơ ngác nhìn hai người đang ngã lăn trên mặt đất…… Liễu Thiên Lâm và Giản Lập Vân…… “Ba, mẹ, sao hai người lại nằm ngay ở cửa thế?” Liễu Thiên Lâm vì sĩ diện, đột nhiên từ dưới đất nhảy lên, cố gắng bình tĩnh phủi vạt áo, khoát tay nói.
“Áo hơi bẩn chút thôi.” Liễu Khanh Khanh vẻ mặt đầy nghi hoặc. Nhưng nếu Liễu Thiên Lâm không cần cô giúp, vậy cô hay là nên đỡ Giản Lập Vân đứng lên trước đi.
“Mẹ, mẹ không sao chứ.” Liễu Khanh Khanh đỡ cánh tay Giản Lập Vân, nâng người từ dưới đất đứng lên.
“Không sao, Khanh Khanh.” Giản Lập Vân nở nụ cười hiền từ, vươn tay vuốt tóc cô, “con không sao là tốt rồi.” Liễu Khanh Khanh sửng sốt một chút. Cô đã chuẩn bị sẵn sàng đón nhận một bài ca giáo huấn dài dằng dặc, kết quả Giản Lập Vân sao không có cùng với mọi khi vậy chứ? Đang ngây người, Liễu Thiên Lâm đã nhanh chóng chạy vòng vòng cả căn phòng. Hắn chạy một vòng, cuối cùng đứng ở trước cửa phòng vệ sinh, tay đặt lên chốt cửa, nghi ngờ hỏi.
“Khanh Khanh, Lục Tinh có ở bên trong à?” “……Không có.” Liễu Khanh Khanh nhanh chóng chạy tới, kéo Liễu Thiên Lâm từ trước cửa phòng vệ sinh trở về phòng khách.
“Ba, mẹ, hai người ngồi xuống trước đi.” “Lục Tinh thuê thêm hai ngày phòng, anh ấy nói anh ấy muốn đi tìm ông chủ trả lại tiền.” Nghe vậy, Giản Lập Vân gật đầu, mỉm cười khen một câu, “biết lo liệu cho cuộc sống ghê.” Liễu Khanh Khanh giống như một học sinh tiểu học phạm lỗi đứng trước bàn trà phòng khách. Cô luôn cảm thấy…… hôm nay mẹ cô tựa như biến thành người khác vậy, những lời nói không phải là những gì mẹ sẽ nói! Liễu Khanh Khanh có chút khẩn trương tim đập thình thịch. Cô không biết đây là món quà của Thượng Đế hay là sự yên ắng trước cơn bão.
Liễu Thiên Lâm lại lượn một vòng trong phòng, cuối cùng mở cửa phòng, quay đầu lại nói.
“Khanh Khanh, con và mẹ xem có đồ gì cần thu dọn không.” “Ba đi xuống xem máy bay trực thăng đã chuẩn bị xong chưa.” “Vâng ạ.” Liễu Khanh Khanh ngoan ngoãn gật đầu.
Liễu Thiên Lâm cười với Liễu Khanh Khanh, quay người rời đi. Ngay khi cửa phòng đóng lại, tất cả biểu hiện trên mặt hắn biến mất ngay lập tức. Hắn tăng nhanh bước chân xuống lầu, sắc mặt lạnh lùng.
“Lục Tinh!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận