Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 503: Khom lưng.

Cửa cabin mở ra, một bóng người đen kịt, che chắn kín mít lao xuống. Hạ Dạ Sương đang nằm nhoài trên bệ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, “Có phải Lục Tinh không, có phải Lục Tinh không, có phải Lục Tinh không!” Kết quả. “Sương Sương!!!” Người kia còn chưa đứng vững đã vội vàng chống nạnh, hét vào trong phòng hai tiếng. Tim Hạ Dạ Sương nguội lạnh phân nửa. “Ách…...Sương Sương, ngươi không sao chứ?” Triệu Hiệt Hiệt thấy vậy, lập tức chạy tới đỡ Hạ Dạ Sương đang run rẩy. Vốn dĩ Hạ Dạ Sương nghe thấy bên ngoài có tiếng động, liền hốt hoảng đứng lên. Nhưng khi nhìn thấy người đến là Hạ lão đầu, hy vọng cuối cùng của nàng cũng tan thành mây khói. “Đông đông đông…” Hạ lão đầu từ đầu đến chân đều bao bọc kín mít, ông hít sâu một hơi, vỗ mạnh vào cửa phòng, hét lên. “Sương Sương! Mở cửa! Ba đây!” Triệu Hiệt Hiệt nghe mà ong cả đầu. Hạ Dạ Sương hiện tại đã như siêu nhân gấu, vậy mà Hạ lão đầu lại đúng lúc xuất hiện. Cô sống chung với Hạ lão đầu lâu như vậy đã phát hiện ra tính Lôi Vương của ông. Nếu mà… nếu mà Hạ lão đầu một hồi vào nhà lại lỡ lời, vậy thì không cần pháo hoa, cứ trực tiếp tuyết tạc trời luôn. Triệu Hiệt Hiệt đỡ Hạ Dạ Sương, cũng chẳng biết phải phản ứng sao, chỉ có thể thấp giọng nói. “Sương Sương, ba ngươi tới.” Trong phòng không có ai trả lời, Hạ lão đầu nhíu mày, giọng điệu cao thêm một chút, vừa đập cửa vừa nói. “Hạ Dạ Sương! Ta biết ngươi ở trong, đừng có trốn tránh không lên tiếng, mau mở cửa!” “Ta lặn lội đường xa tới tìm ngươi, ngươi đến cả cửa cũng không cho ta vào sao, ngươi là ‘kim ốc tàng kiều’ hả?!” Mấy câu này vừa lọt vào tai, lửa giận trong Hạ Dạ Sương lại bùng lên. Triệu Hiệt Hiệt tim đập loạn xạ, lập tức nhìn Cường Văn nói. “Cường Văn, đi mở cửa đi.” “Ớ?” Cường Văn rụt cổ, định đi mở cửa cho Hạ lão đầu. Nhưng khi anh vừa ló đầu ra bên ngoài, lại thấy có hai người phụ nữ từ máy bay trực thăng đi xuống. “Hạ Dạ Sương, mẹ ngươi tới sao?” “Mẹ ngươi mới tới!” “Mẹ ta chết rồi!” “Mẹ ta chẳng lẽ không chết sao?” Hạ Dạ Sương nghiến răng. Nếu không phải nàng đang bị ốm yếu, nàng đã đánh cho Cường Văn thành người hai chiều rồi! Triệu Hiệt Hiệt nheo mắt nhìn ra ngoài, “Sương Sương, sao ta cảm thấy hai người kia quen quen thế nhỉ?” Mặc dù trời đông giá rét, ai nấy cũng đều mặc kín mít, nhưng khí chất của hai người phụ nữ này có gì đó khác lạ. Hạ Dạ Sương ban đầu còn đang cúi đầu dồn lực. Nhưng khi nghe Triệu Hiệt Hiệt nói vậy, cô liền ngẩng đầu, hai mắt ngay lập tức mở lớn. Vụt—— Hạ Dạ Sương bỗng nhiên ngẩng đầu lên, suýt chút nữa đập cho Triệu Hiệt Hiệt một đầu. Triệu Hiệt Hiệt liên tục lùi về sau. Hạ Dạ Sương xin lỗi nhìn thoáng qua Triệu Hiệt Hiệt, nhưng hiện tại cô không còn hơi sức mà quan tâm cô ấy nữa. Hạ Dạ Sương hít sâu một hơi, lau đi nước mắt trên mặt, sau đó quay sang hỏi Triệu Hiệt Hiệt. “Bây giờ nhìn ta còn ổn chứ?” “……Hả?” Nhìn thấy Hạ Dạ Sương đột nhiên bắt đầu chỉnh trang lại dung nhan, Triệu Hiệt Hiệt ngớ người. Này tỷ muội, cảm xúc của ngươi chuyển đổi nhanh quá vậy, sao tự dưng lại nhảy sang cái này vậy. Trong khi Triệu Hiệt Hiệt và Cường Văn mặt mày tràn đầy nghi ngờ, thì Hạ Dạ Sương đã mặt không đổi sắc đi về phía cửa. “Sương Sương! Mau mở cho ta…… Ấy ấy ấy ấy!” Bịch—— Cửa phòng từ bên trong đột ngột bị mở ra, Hạ lão đầu không kịp phản ứng, trực tiếp ngã nhào vào. Đông—— Một tiếng vang trầm. “Thúc thúc không sao chứ?” Nhìn Hạ lão đầu vì quán tính mà ngã nhào ra đất, Cường Văn nuốt nước bọt, nhỏ giọng hỏi Triệu Hiệt Hiệt. Triệu Hiệt Hiệt nhìn trang phục của Hạ lão đầu, cũng nhỏ giọng đáp lại. “Ông ấy mặc quần áo như vậy, cho dù có bị xe tông lăn mười vòng trên đất cũng nhất định không hề hấn gì.” Cường Văn trầm mặc. Cái vị Hạ thúc thúc này thật sự là không bạc đãi bản thân mà, ăn mặc như gấu bắc cực vậy. “Sương Sương, con sao vậy?” “Sao trông như vừa khóc xong vậy? Ai chọc giận con? Nói với ta, ta chơi c·h·ế·t nó!” Hạ lão đầu đúng là không hề gì. Ông càng già càng khỏe, trở mình một cái rồi đứng dậy, lập tức xông đến trước mặt Hạ Dạ Sương. Triệu Hiệt Hiệt che mặt, thật sự không nỡ nhìn. Mẹ nó, từng câu từng chữ đều giẫm trúng lôi, nhưng thôi, cô vẫn là cúi đầu xuống, liếc nhìn tờ giấy trong tay. Quá nhiều sự việc phát sinh đột ngột, cô vẫn chưa kịp nhìn. Lục Tinh rốt cuộc đã để lại thứ gì cho Hạ Dạ Sương... Rốt cuộc là viết cái gì thế? Triệu Hiệt Hiệt mở tờ giấy ra, Cường Văn cũng rướn cổ lên xem, hai người cùng cúi đầu nhanh chóng đọc. Phía trên viết không nhiều, rất dễ đọc. [Hạ Dạ Sương, ta phải đi gặp người khác trước, ta đi cùng cô ấy trước đây. Tuy ta là người nhặt ba người các ngươi về, nhưng mấy ngày qua ta thật sự rất vui. Nên để đáp lại tấm lòng của ngươi, tiền của Cường Văn ngươi nhớ phải đòi, đòi được rồi thì tự giữ lấy. Đúng rồi, nhà này còn thuê được hai ngày nữa, đến lúc đó các ngươi cứ đi là được, tiền thuê nhà đã trả xong rồi. Tạm biệt, không cần đợi ta, ta không về ăn cơm đâu – Lục Tinh] Trên tờ giấy chỉ có mấy câu ngắn ngủn, nhưng lại khiến Triệu Hiệt Hiệt cảm thấy da đầu tê rần. Cường Văn đọc xong, tức muốn ói máu, “Hắn chạy trốn còn không quên đòi tiền ta!” “Lục Tinh đâu?” Một giọng nói dịu dàng nhưng mang theo chút vội vã vang lên, tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn. Hạ Dạ Sương ngẩng đầu, đẩy Hạ lão đầu đang lải nhải lầm bầm vây quanh bên người ra, nhìn chằm chằm vào Ôn Linh Tú đang đứng ở cửa. “Sương Sương, ta đang hỏi con, Lục Tinh đâu?” Người giàu có và người giàu có vẫn có sự khác biệt. Có người giàu có, tiền của họ đến từ gia tộc, đến từ bạn đời. Đó là loại tiền bị người khác kiểm soát, bất cứ lúc nào cũng có thể bị cắt đứt, rớt xuống tầng lớp khác. Nhưng cũng có người giàu có, tiền của họ là do tự mình làm ra. Ôn Linh Tú chính là người như vậy. Cho dù người phụ nữ này luôn tỏ ra thành thục lão luyện, nhìn hiền dịu ôn nhu. Nhưng trong mắt Hạ Dạ Sương, đó chỉ là sự bao dung từ trên cao nhìn xuống. Nhưng hiện tại. Hạ Dạ Sương nhìn thấy sự bối rối và vội vàng hiện rõ trên mặt Ôn Linh Tú. Cô đột nhiên phát hiện ra. Trên thế giới này không có ai là thành thục lão luyện, chỉ là chưa gặp chuyện khiến bản thân phải lo lắng mà thôi. “Cô hỏi ta Lục Tinh ở đâu, ta còn muốn hỏi cô đấy, người đâu?!” Hạ Dạ Sương giật lấy tờ giấy trong tay Triệu Hiệt Hiệt, lạnh lùng ném xuống đất. Tờ giấy mỏng manh khẽ run rẩy trong không trung. Giống như con bướm nhẹ nhàng, cuối cùng rơi xuống nền nhà, không phát ra một tiếng động nào, yên tĩnh im lìm. Hạ lão đầu dường như nhận ra điều gì đó bất thường. “Ôn Tổng, cô…” Sắc mặt Ôn Linh Tú bình tĩnh, cô nhìn chằm chằm vào tờ giấy mỏng trên mặt đất. Không khí tĩnh mịch. Ôn Linh Tú nhìn sự nóng nảy hiện rõ trên khuôn mặt của Hạ Dạ Sương, cô rơi vào trầm mặc. Một lúc sau. Ôn Linh Tú bước lên phía trước hai bước, cúi người xuống, xoay người, nhặt tờ giấy đó lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận