Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 461: Xanh xanh thảo nguyên

"Chương 461: Xanh xanh thảo nguyên “Nhị Nguyệt Hồng đến đây xin cơm!” Cường Văn hướng về phía tên binh lính vừa mới quỳ xuống, cả người biểu lộ ra sự đơn thuần đến mức phát tởm! Ách...... Lục Tinh đứng ở cửa bếp nhỏ, im lặng. Bên cạnh Hạ Dạ Sương vẫn còn đang giận dỗi, giờ thì người cũng đơ luôn, đến nỗi quên cả tức giận. Nàng kinh hãi nhìn Cường Văn, nghi hoặc hỏi. “Ngươi đang làm trò hề nghệ thuật gì đấy?!” Rầm —— Lại một bóng đen bay qua. “Báo...báo...báo...ý tứ...ý tứ...ý tứ...” Triệu Hiệt Hiệt như một kỳ tích từ tr·ê·n ghế sofa xác chết trỗi dậy biến thành một nữ binh đanh đá! Nàng nhảy phốc lên, mạnh mẽ bay một đường từ phòng k·h·á·c·h trượt đến cửa phòng bếp. Vừa đến nơi đã che miệng Cường Văn lại, kéo cổ áo hắn lôi về phía sau. Cái sự che miệng quả quyết ấy, động tác trơn tru như tơ lụa, cùng với lui về phía sau thuần thục của nàng, không ai chứng kiến mà không khỏi than phục. Triệu Hiệt Hiệt vừa kéo Cường Văn lùi về phía sau, vừa ôm ngực áy náy nói. “Hai người cứ tiếp tục đi, cứ coi như không có bọn ta là được, ha ha.” Thật sự quá gượng gạo ha ha a. Miễn phí quan s·á·t được một màn động tác lớn như vậy, trực tiếp làm cho Lục Tinh câm nín. Hắn quay đầu nhìn Hạ Dạ Sương, cảm thán nói, “Bất Nhi, bạn thân của cô sâu không lường được.” “Ý ngươi là sao?” Hạ Dạ Sương nhón chân lên trừng mắt hoài nghi nhìn Lục Tinh. Lục Tinh:...... Mau mau nói cho người Sơn Tây, hắn rốt cuộc cũng đã tìm được cái vại dấm chính tông rồi! “Tê...ai...” Triệu Hiệt Hiệt nghe được hai người này nói qua nói lại, hận không thể nhảy cửa sổ tẩu thoát, cắm đầu ngược vào đống tuyết. Mẹ kiếp. Chuyện của đôi vợ chồng trẻ này có thể đừng kéo nàng vào làm nhân vật phụ trong chuyện này được không! Hạ Dạ Sương thấy Lục Tinh không nói gì, nàng ưỡn cằm, vẻ mặt thành thật phân tích nói. “Ta nhớ, trước đây lão già còn muốn sắp xếp cho anh và Trang Trang đi xem mắt, chẳng lẽ nói……” “Cái gì!!!” Một tiếng nổ chói tai xé tan phòng nhỏ, làm chấn động không biết bao nhiêu tuyết đọng trên mái nhà. Cường Văn giật tay khỏi Triệu Hiệt Hiệt đang lôi kéo hắn. Hắn kinh hãi nhìn Lục Tinh, lại kinh hãi quay đầu nhìn Triệu Hiệt Hiệt. “Hai...hai...người...” “Ách, anh bạn nghe tôi giải thích.” Lục Tinh vì muốn bảo vệ sự trong sạch của mình, quyết tâm phải làm rõ một chút. Nhưng mà. Cường Văn hoàn toàn không nghe lời giải thích. Hắn nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, rồi từ tr·ê·n bàn chộp lấy chai rượu Rum mà Lục Tinh chưa uống xong! Ta đi! Con ngươi Lục Tinh trong nháy mắt trợn tròn. Hạ Dạ Sương kéo phía sau áo Lục Tinh lôi người ra sau lưng mình, rồi đối diện với Cường Văn. “Anh muốn làm gì?!” “Ta không muốn làm gì hai người đâu ~~~ không có gì ~~~” Cường Văn chống chai rượu lên miệng, đưa tay về phía Triệu Hiệt Hiệt, hát đầy thâm tình. “Ta cùng em đi trên con đường em đừng quên ~~~” Bốp —— Triệu Hiệt Hiệt cho Cường Văn một bạt tai. Mắt Cường Văn trong nháy mắt sáng ngời! Hắn cười hắc hắc để chai rượu xuống, vui vẻ giữ chặt tay Triệu Hiệt Hiệt, khoe khoang với Lục Tinh. “Mẹ nó chứ, biết ngay hai người không có gì mà, vì tao xem qua điện thoại của bảo bối rồi, từ sổ tin nhắn đến phần mềm xã hội đều không có con mẹ nó cái dạng người như mày.” “Đúng rồi, tiện nói một tiếng, mật mã điện thoại của bảo bối là sinh nhật của tao đấy.” “Không ai để ý, không ai hỏi.” Hạ Dạ Sương suýt nữa viết hai chữ 'câm nín' lên mặt. Mới vừa rồi cô còn nghĩ sẽ được một phen mỹ nhân cứu anh hùng! Chỉ có con mắt Lục Tinh trong nháy mắt sáng lên, liên tục truy hỏi, “mật khẩu thanh toán cũng vậy sao?” Cường Văn ngẩn ra một chút, đột nhiên nhìn về phía Triệu Hiệt Hiệt, trong mắt tràn đầy chất vấn. Triệu Hiệt Hiệt:…… Bà đây chọc giận anh khi nào à? Hạ Dạ Sương đứng ở cửa bếp nhỏ, biểu lộ phức tạp nhìn Triệu Hiệt Hiệt, sau đó hỏi. “Cô có thật lòng muốn ở bên cạnh hắn không?” “……Thỉnh thoảng.” Triệu Hiệt Hiệt thành thật trả lời. Để tránh cho trận kịch náo tiếp theo xuất hiện, Lục Tinh quyết định không tính toán hai người giả chết này nữa. Hơn nữa Cường Văn còn đang nợ tiền hắn đấy, phải đòi được tiền rồi hắn muốn c·h·ế·t kiểu gì thì c·h·ế·t. Thế là Lục Tinh quay người về bếp lấy đồ ăn mới ra, lên tiếng hỏi. “Hai người cũng muốn ăn khuya à? Nếu ăn thì tôi làm thêm hai phần nữa.” T·h·i·ê·n sứ! Cường Văn cảm thấy t·h·i·ê·n sứ vừa mới xuất hiện! Hắn trông mong nhìn về phía Triệu Hiệt Hiệt, thấp giọng trưng cầu ý kiến. “Bảo bối, mình ăn no rồi lại 'cos' x·á·c chết đi, cứ đói kiểu này là anh thành x·á·c chết thật đó.” Triệu Hiệt Hiệt bắt đầu thấy bụng sôi lên, gật đầu đồng ý....... Sau mười lăm phút. Nơi đất k·h·á·c quê người giữa vùng Thiên Lý Băng Phong trong căn phòng nhỏ, bốn người ai nấy tay cầm bát bốc hơi nóng mặt, ngồi thành hàng dài bên cửa sổ vừa ngắm tuyết vừa ăn mì. Lục Tinh cầm bát uống một ngụm nước mì, nước mì thuận cổ họng làm ấm dạ dày, làm cho cả người hắn cũng trở nên ấm áp. Hạ Dạ Sương ngồi ở bên cạnh hắn, cầm đ·ĩa nhỏ gắp mì ra thổi cho nguội rồi mới ăn. Cô ăn cái gì cũng rất nghiêm túc rất nhỏ nhẹ, lúc nhai đồ ăn thì nhỏ từng ngụm một hệt như chuột hamster vậy. Mà khi thấy được trứng rán dưới đáy bát, mắt cô nàng đều s·á·n·g lên, nhai kỹ nuốt chậm. Cường Văn và Triệu Hiệt Hiệt cùng nhìn vào đáy bát của Hạ Dạ Sương. Cường Văn: “Vì sao bát tao không có trứng rán?” Triệu Hiệt Hiệt: “Tương tự câu hỏi.” Ừm? Hạ Dạ Sương nghe vậy thì ngừng lại, nghi hoặc nhìn bát cơm của hai người bên cạnh. À, giống như thật sự không có. Hạ Dạ Sương nghĩ một lát, khóe miệng không khỏi cong lên, thì ra đây là món đặc biệt Lục Tinh làm cho cô à! Lục Tinh cũng không thèm nhìn ba người bọn họ, xì xụp húp một hơi mì, sau đó hài lòng nói. “Trứng gà không đủ.” Cường Văn càng thêm nghi ngờ: “Vậy tại sao trong bát của anh có tận ba cái trứng rán?” Hạ Dạ Sương:??? Nghe thấy thế, Lục Tinh không những không hoảng, ngược lại còn thản nhiên đáp lời. “Phân chia theo lao động, quá là hợp lý!” Cường Văn: “Tít...Tít...Tít…” Điện báo tiểu tử phát huy sở trường của mình, cả căn phòng vang vọng toàn âm thanh phun trào ra những từ ngữ khó nghe. Triệu Hiệt Hiệt gật gù nói, “Tao nói sao lúc nãy mày sống dở c·h·ế·t dở như vậy mà không kêu tụi tao phụ mày rửa rau đâu, hóa ra là sợ tụi tao làm chứ gì.” Lục Tinh hừ một tiếng cười khẩy, tiếp tục xì xụp húp mì, bỏ ngoài tai những tiếng 'tít tít' chửi bới. “Mẹ mày thì ra mày đợi ở đây tao mới không thấy chứ! Mẹ mày nhanh chia tao quả trứng rán đi! Tao trả tiền!” “Ây, gắp không được!” Lúc đũa của Cường Văn sắp chọc vào chén của Lục Tinh, Lục Tinh đột nhiên né tránh linh hoạt, lại ăn thêm được một miếng trứng rán. Cường Văn tức giận cười điên cuồng 'tít tít' chửi bới. “Mẹ mày ********” Hạ Dạ Sương nghe mấy chữ đó đã bắt đầu nhíu mày định đứng dậy. Còn Lục Tinh đứng bên cạnh thì nhíu mày cười nói. “Không ngờ được đúng không, không có mẹ, không cách nào đ·á·nh trúng tao!” Nghe vậy, Hạ Dạ Sương đang định đứng lên thì khựng lại một chút, cúi người chuẩn bị kéo ghế. Triệu Hiệt Hiệt thì tim đập lỡ nhịp, vội đứng lên định cản một chút, cô nàng còn chưa muốn làm quả phụ a. Còn Cường Văn thì chẳng hay biết mối nguy hiểm đang ở sau lưng, lại càng đắc ý nói. “Không ngờ tới đúng không, tao cũng không có mẹ!” Hạ Dạ Sương và Triệu Hiệt Hiệt đều ấn nút tạm dừng. Cường Văn buông bát trong tay xuống, nhào tới chỗ Lục Tinh, đắc ý nói. “Không phải mày cho rằng trong hộ khẩu nhà tao có mấy người mẹ đấy à, mà dám nói chuyện như vậy?!” “Mau lấy trứng rán ra đây!” Khó mà tưởng tượng nổi. Lục Tinh và Cường Văn hai thằng đàn ông lại có thể lăn ra đánh nhau vì một miếng trứng rán. Mà Hạ Dạ Sương cùng Triệu Hiệt Hiệt đứng một bên thì đồng thời rơi vào im lặng. Thật lâu sau, Triệu Hiệt Hiệt quay đầu hỏi Hạ Dạ Sương. “Cái đó, với cảnh này thì em có một câu muốn nói, chị bảo đảm không tức giận nha?” Hạ Dạ Sương vẫn còn đang chưa hoàn hồn sau những chấn động gây ra do gia đình Lục Tinh, vô thức ngơ ngác gật đầu. Được cho phép, Triệu Hiệt Hiệt như được bảo mệnh liền lùi ra sau ba bước, sau đó mở miệng nói. “Chúng ta nhìn thì đang ở trên núi tuyết trắng xóa, nhưng thực ra là đang ở trên Thanh Thanh Thảo Nguyên.” “Vì sao?” “Bởi vì mấy đứa con không có mẹ thì như cỏ dại thôi.” Rầm rầm ầm—— Hội thi đấu giữa những nữ tử tuyết trắng chính thức khai mạc!……
Bạn cần đăng nhập để bình luận