Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 418: Ngươi vòng tai nói chuyện

Trì Việt Sam trở nên lạnh lùng. Đây là Lục Tinh sau nửa năm mới gặp lại Trì Việt Sam và đưa ra kết luận này. Mặc dù trước kia Trì Việt Sam chỉ là khoác lên vẻ ngoài ôn nhu hiền lành, kỳ thực là một người phụ nữ lòng dạ lạnh lẽo. Nhưng hôm nay Trì Việt Sam từ đầu đến cuối đều lạnh băng. Bất luận là hắn nói lời cảm tạ với Trì Việt Sam, hoặc là Hồ Chung Chung và Lý Đại Xuân chào hỏi Trì Việt Sam, cô ấy đều không trả lời một ai. Nếu không phải con hàng này vừa ra sân đã sờ lên mặt hắn, hắn đã thật muốn vui vẻ mở hội Phổ Thiên Đồng Khánh, vì Trì Việt Sam hoàn toàn không thích hắn. Bất quá, hắn không hứng thú với việc Trì Việt Sam và Trì Thủy vì sao lại xuất hiện ở đây, nên liền nói ra, “Tạm biệt, chúng ta đi.” Phải nói, chiếc xe xích lô này vẫn rất chắc chắn, không có chút vấn đề gì, chạy rất tốt. Hồ Chung Chung kéo tay Lục Tinh hỏi, “Không phải đã chọn chỗ này để đốt pháo hoa rồi sao?” “Đời người nơi đâu mà chẳng là non xanh, ở đâu mà chẳng đốt được.” Lục Tinh nghiến răng nói câu này. Trì Thủy lén lút dời đến trước xe xích lô, sau đó nói, “Ai nha, tỷ à...anh, thật ra chúng ta cũng đến đây để đốt pháo hoa, trong cốp xe toàn là pháo, hay là chúng ta đốt chung đi, cho náo nhiệt.” Trì Việt Sam vẫn không nói một lời, đứng trong tuyết, chiếc áo khoác lông rung rinh theo gió. Hồ Chung Chung và Lý Đại Xuân lại rất tán thành, một phần vì không muốn tìm chỗ khác, một phần khác... là thật muốn xem rốt cuộc Lục Tinh có quan hệ gì với đại minh tinh này. Thế là, trong tình huống bốn người ngầm đồng ý, một người phản đối, thành công áp dụng nguyên tắc thiểu số phục tùng đa số. Trì Thủy rất vui vẻ, từ trong thùng sau xe chuyển pháo hoa, thân quen nói với Hồ Chung Chung và Lý Đại Xuân, “Này, pháo hoa của ta quý lắm đấy, mua loại đặc biệt đẹp đó! Sự thật sẽ chứng minh tất cả, tuyệt đối rung động lòng người, không đẹp tao đây ăn cứt!!!” Trì Thủy vừa nói vừa tự mình phấn khích lên. Ách... Hồ Chung Chung và Lý Đại Xuân nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy đụng phải phải con lân trắng hình người nghiên cứu rồi, cái mức độ này cũng quá thấp. Theo tiếng chuông nửa đêm vang lên, pháo nổ lác đác vọng đến từ xa, những chùm pháo hoa bảy sắc rực rỡ nở rộ trên bầu trời. “Mùa xuân thắp lửa!” Trì Thủy hô lớn một tiếng trịnh trọng như một kỹ sư tên lửa, bịt tai lại và nhanh chân chạy xa. Pháo hoa như những mũi tên vụt vụt vụt bắn thẳng lên trời! Phanh —— soạt —— Bầu trời đen kịt trở thành tấm vải đơn giản, chứa đầy mong đợi của mọi người, những tràng pháo hoa pháo trúc để lại những mong ước riêng trên đó. Ánh lửa rực rỡ chiếu sáng màn đêm, đốt cháy tuyết và gió. Trì Thủy và những người khác vừa châm lửa vừa nhanh chóng lấy điện thoại di động ra quay lại. Lục Tinh đứng tại chỗ, hơi ngẩng đầu nhìn lên trời, dùng đôi mắt ghi lại cảnh tượng trước mắt. Hắn móc từ trong túi ra một chiếc hộp màu xanh nhạt xinh xắn, rút ra một cây ngậm vào miệng. Đột nhiên, tuyết ngừng rơi. Lục Tinh ngẩng đầu, một chiếc ô lớn màu đen che trên đầu hắn, phá tan những bông tuyết lấp lánh đang trượt xuống từ chân trời. Hắn quay đầu lại, Trì Việt Sam đang cầm ô đứng trước mặt hắn. Để tránh chiếc ô lớn quẹt vào đầu hắn, Trì Việt Sam không tự ý thức được mà hơi nhón chân. Hương thơm lạnh lùng ập vào mặt, Lục Tinh có lúc cảm thấy mũi hắn không cần thính như vậy làm gì. Không xa, Trì Thủy quay đầu nhìn Lục Tinh và tỷ hắn đang đứng dưới một chiếc ô, khóe miệng hắn đã muốn rách đến thái dương rồi. Tuyệt quá! Tuyệt quá rồi! Nửa năm qua, Trì Việt Sam còn điên khùng hơn cả người thần kinh, mau để Lục Tinh dắt đi thôi. Hắn thật không chịu nổi! Trì Thủy đắc ý quay đầu tiếp tục đốt pháo, dưới ánh lửa, hình như hắn thấy được khóe mắt ai đó đang rơi lệ. "A, Chung Chung Ca, sao anh lại khóc vậy?" Hồ Chung Chung sâu sắc lau khóe mắt. Trước kia hắn chỉ nghĩ Lục Tinh sẽ chọn một trong hai người Ngụy Thanh Ngư và Hạ Dạ Sương, dù chọn ai thì cũng xem như tìm được một mối tốt. Giờ đây, sự thật phũ phàng cho hắn thấy, hóa ra Lục Tinh còn có những món ngon hơn. Dựa vào! Vô số lần hồi ức về những lần hắn nói chuyện về chủ đề tình yêu trước mặt Lục Tinh ùa về, trong lòng Hồ Chung Chung trăm mối ngổn ngang. “Mày không hiểu đâu.” "Tao trước kia còn nói với Lục Tinh, anh em phải hạnh phúc nhé, kết quả nó lại thật sự hạnh phúc thật ô ô ô ~~~” Hạ Dạ Sương, Ngụy Thanh Ngư, Trì Việt Sam. Cả ba người, ai mà không phải hàng đỉnh? Lục Tinh nhóc con mày thật đáng chết mà! Giờ Hồ Chung Chung đã hiểu, thế nào gọi là vừa sợ huynh đệ khổ, lại vừa sợ huynh đệ mở đường hổ a a a a! Trì Thủy nghe thấy vậy, liền muốn cười, hai tay nắm lại, phấn chấn nói, “Chung Chung Ca anh không được nghĩ vậy! Anh em mình phải là người không tiếc cả tính mạng vì nhau chứ! Nó tốt thì tao cũng tốt mà!” “Vậy cho tao mượn 20.000 đi.” Hồ Chung Chung đột nhiên nói. “Ách......” Trì Thủy dừng một chút, “lạp lạp lạp, có đúng vậy không Mùa Xuân ca, anh thấy sao?” “Ta? Ta không muốn.” Lý Đại Xuân ung dung châm lửa, sau đó đi ra chỗ khác. Hồ Chung Chung thâm trầm nói, “Chờ Lục Tinh cơ bắp to ra, Lý Đại Xuân hắn sẽ không nói như vậy nữa.” Phanh —— soạt —— Ánh lửa màu xanh nhạt nở rộ trên bầu trời, những bông tuyết bay lả tả rơi xuống. Trì Việt Sam nhét cán ô vào tay Lục Tinh, đi lên trước hai bước, lộ ra chiếc bật lửa trong lòng bàn tay. Két bá. Đá mài ma sát với đá lửa, ngọn lửa xanh lam chao đảo vì gió, Trì Việt Sam kéo cổ áo khoác che bớt gió lạnh, ngọn lửa liền lập tức bùng lên mạnh mẽ. Trì Việt Sam ngước mắt lên, im lặng đưa ngọn lửa đến gần miệng Lục Tinh. Lục Tinh cúi đầu, trong tầm mắt là ngọn lửa xanh lam, chiếc cổ trắng như tuyết, đôi môi mỏng nhạt màu, cùng con ngươi lạnh lùng kia. Tê... Hiện tại Lục Tinh trăm mối vẫn chưa giải được, người này không phải là người câm, dù có muốn châm thuốc cho hắn tránh gió, cũng đâu đến nỗi không nói một lời nào? Trước kia Lục Tinh thường xuyên thông qua ngữ khí, động tác, ánh mắt của người khác khi nói chuyện để phân tích tình huống tâm lý của người đó. Nhưng bây giờ, Trì Việt Sam lại không nói gì. Lục Tinh đầu đầy dấu chấm hỏi. Mà khi chiếc áo khoác trắng dày xụ xuống, Lục Tinh nhìn thấy những đường cong trên cơ thể cô, hắn ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo ngày càng nồng. Lục Tinh hít sâu một hơi, thổi phù một tiếng dập tắt ngọn lửa. Trì Việt Sam khựng lại một chút. Lục Tinh cố gắng giao tiếp với Trì Việt Sam, “ách... ý của ngươi thì tốt, nhưng ngươi phải chia ra phát chứ.” Hắn bóp đi cây kẹo côn trắng trắng trong miệng, trên đỉnh gắn một viên kẹo mút có thể thưởng thức được hương vị vui vẻ, chân thành hỏi, “Cô ăn không?” Trì Việt Sam nhìn khuôn mặt của Lục Tinh, lại nhìn đến viên kẹo que mà nàng hiểu lầm là thuốc lá kia. Nhịn không được. Trì Việt Sam hít một hơi thật sâu, khóe môi hé lên một nụ cười nhạt, mở miệng nói, “Thật sự ăn thì anh lại không vui.” Khoan đã. Lục Tinh đột nhiên ngẩn người, sau đó hoảng sợ nhìn Trì Việt Sam nói, “Ngươi ngươi ngươi... ngươi nói bằng cái vòng tai sao.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận