Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 233: Giờ này khắc này, giống như khi đó kia khắc

“Trì Tả, ngươi có thật lòng muốn đưa ta về nhà không, hay là muốn đưa ta về nhà xong, ngươi liền tiện đi nói chuyện với Lục Tinh?” Hạ Dạ Sương nghi ngờ hỏi.
Đồ quỷ! Triệu Hiệt Hiệt kinh hãi nhìn Hạ Dạ Sương một cái, sau đó lập tức xem biểu hiện của Trì Việt Sam. Khi phát hiện khóe miệng tươi cười nhạt của Trì Việt Sam đông cứng lại, Triệu Hiệt Hiệt toàn thân nổi da gà. Không phải là tỷ muội sao? Ngươi cứ thế thẳng thắn như vậy mà hỏi thẳng ra à? Triệu Hiệt Hiệt biết Hạ Dạ Sương là người có gì nói đó, trong lòng xưa nay không giấu giếm chuyện, cũng chưa từng chịu thiệt, mà thích trực tiếp gây khó dễ cho người khác. Xông thẳng như bò, căn bản không biết gì về phép tắc xã giao!
Trước kia vào một năm nào đó gần Tết, Hạ Lão Đầu mang theo con cái về nhà cúng tổ tiên. Hạ Lão Đầu nổi tiếng nên có không ít cô dì bảy tám đời muốn nhét con cái nhà mình vào công ty làm quản lý. Mấy người đó khi ở trên bàn cơm đã nói thế nào nhỉ. Họ nói rằng ai ai đó ở Cách Bích Thôn cũng nổi tiếng, đặc biệt chiếu cố người trong thôn của họ, còn suýt nữa đem cả chó hoang trong thôn kéo đi làm chó nghiệp vụ. Ý tứ trong lời đều muốn Hạ Lão Đầu đừng keo kiệt, đừng thua kém người ở Cách Bích Thôn. Lúc đó sắc mặt Hạ Lão Đầu đã khó coi rồi. Nhưng đều là người thân thích, hơn nữa còn gần Tết. Nên Hạ Lão Đầu vẫn hứa sẽ sửa đường xây cầu, xây nhà máy trong thôn, dù sao cho con cá không bằng dạy người cách câu cá. Thật không ngờ đám thân thích đó vẫn không hài lòng, luôn cảm thấy Hạ Lão Đầu là người nổi tiếng mà không chịu giúp đỡ bọn họ. Thứ bọn họ muốn là có việc nhẹ lương cao để làm, ai lại muốn vào nhà máy làm công học kỹ thuật chứ, ở đó thì có ông chủ người thân thích nào đi làm công nhân. Hạ Lão Đầu lúc đó càng nghe sắc mặt càng khó coi, nhưng rốt cuộc không trở mặt. Kết quả không biết con nhà ai xui xẻo vừa bóc vỏ tôm, bàn tay dính đầy dầu mỡ liền chộp vào màn hình điện thoại di động của Hạ Dạ Sương, nói muốn chơi trò chơi, đưa điện thoại cho nó. Nói thì nói vậy thôi chứ, bàn tay kia còn vụng về hơn cả chân, quơ trúng bàn đồ ăn ngon của Hạ Dạ Sương, làm ào ào đổ hết lên áo lông màu vàng của cô. Trong lúc Hạ Dạ Sương còn chưa lên tiếng, phụ huynh đứa bé nhanh chóng chạy đến gây áp lực đạo đức. Đại ý là gần Tết, nó còn là trẻ con, con là chị, vân vân mây mây. Đứa bé đó cũng biết phối hợp diễn, còn khóc òa lên. Tất cả loại thanh âm chói tai, bực bội lập tức tràn vào tai Hạ Dạ Sương. Thiệt tình. Lúc đó Triệu Hiệt Hiệt cảm thấy mình chỉ mới chớp mắt một cái, đã thấy Hạ Dạ Sương trực tiếp lật cả bàn ăn cơm tất niên lên rồi. Lúc đó mọi người đều ngơ ngác. Nhưng Triệu Hiệt Hiệt chắc chắn một điều là cô nhìn thấy Hạ Lão Đầu đang cười trộm. Về sau chuyện phát sinh như thế nào thì Triệu Hiệt Hiệt cũng không nhớ rõ, nàng chỉ nhớ đó là lần được ăn cơm tất niên thoải mái nhất, không một tiếng động. Từ sau lần đó, cứ mỗi khi về nhà, Hạ Lão Đầu nhất định sẽ mang Hạ Dạ Sương theo. A. Cả thế giới đều thanh tịnh.
Giờ phút này giống như khoảnh khắc khi đó. Hạ Dạ Sương vẫn giữ vẻ cường thế đó, không hề nể nang ai, trực tiếp chất vấn Trì Việt Sam. Triệu Hiệt Hiệt hết cả hồn. Ngươi cho dù có đoán được suy nghĩ của Trì Tả thì ít nhất cũng đừng có nói ra trắng trợn như vậy được không? Trì Tả cũng cần thể diện chứ! Triệu Hiệt Hiệt nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút. Luôn cảm thấy Trì Tả dù vẻ mặt vẫn cứ bình thản, nhưng cả người giống như đang căng thẳng. Tiểu kim mao cũng không tốt hơn là bao, sau khi hỏi xong câu kia liền không hề sợ hãi đối mặt với Trì Tả. Triệu Hiệt Hiệt hít sâu một hơi, lặng lẽ lùi về sau hai bước. Đùa gì vậy. Người hẹn hò của nàng là Lục Tinh đấy! Không thể để hai người này nhớ đến chuyện này, nếu không thì nàng mới là người bị thiệt đầu tiên đó!
“Sao lại thế này.” Trì Việt Sam giúp Hạ Dạ Sương vuốt vuốt váy, không hề hoảng loạn, kỹ năng diễn xuất của nàng đã sớm được Lục Tinh rèn luyện ra. “Là tình trạng của ngươi bây giờ không tốt, lát nữa đi ra, nếu như Tống lão sư nhìn thấy, nhất định sẽ lại lo lắng cho ngươi.” “Nơi này toàn là người đầu óc nhanh nhạy, nếu như có chuyện gì, chỉ cần tra một cái là biết, không chỉ gây thêm phiền phức cho Lục Tinh, chủ yếu là cũng gây thêm phiền phức cho ngươi.” “Huống hồ, nếu để cái cô bạn gái kia của Lục Tinh thấy được tình trạng hiện giờ của ngươi, chưa biết chừng nàng ta sẽ cười trộm ngươi trong lòng.” “Ngươi không phải không thích Lục Tinh sao, tự dưng lại bị chế giễu vì một người mình không thích, thật sự không đáng.” Một tổ hợp quyền đánh ra, Hạ Dạ Sương lập tức tịt ngòi. Cô không biết biện luận, thứ giỏi nhất là lấy đức thu phục người. Cho dù có cảm thấy lời của Trì Tả là lạ, nhưng cũng không nói ra được là lạ ở đâu.
“Chẳng lẽ ngươi còn thích Lục Tinh?” “Đương nhiên không!” Hạ Dạ Sương đáp trả ngay.
Lần lên sân khấu hát này đã để lại tổn thương quá lớn cho cô, cô chưa từng rơi vào tình thế khó xử như vậy bao giờ. Trong lúc nhất thời, ngay cả đối mặt trực tiếp với Lục Tinh, cô cũng không biết phải nói gì. Cô muốn giữ lại chút tôn nghiêm còn sót lại, để bản thân không trông quá đáng thương.
Trong đáy mắt Trì Việt Sam thoáng hiện lên ý cười. “Vậy ta gọi xe đưa ngươi về.” Sau khi gọi xe riêng đưa Hạ Dạ Sương và Triệu Hiệt Hiệt đi, Trì Việt Sam trở lại hậu trường.
“Bạn gái à?” Trì Việt Sam cười nhạt trước gương trang điểm, giọng điệu trong trẻo, uyển chuyển. “Sao có thể.” Là khách hàng. Nhất định là khách hàng. Trì Việt Sam nhàn nhã ngồi trên ghế đợi buổi diễn kết thúc, hai chân gác lên, vạt áo sườn xám màu lam nhạt xõa ra, lộ mắt cá chân thon thả. Nàng vuốt ve chiếc quạt nhỏ đắt tiền xinh đẹp trong tay, cười nhạt nói. “Sao Lục Tinh có thể yêu đương với khách hàng được chứ, thật là lo hão.” Nửa phút sau.
“Không được, ta phải đi xem một chút.” Trì Việt Sam ngồi không yên, vội vàng chạy đến khu hậu trường. Chỗ ngồi của Lục Tinh rất tốt, thảo nào Hạ Dạ Sương có thể nhanh chóng phát hiện ra hắn. Trì Việt Sam như một đôi mắt hình với bóng, cẩn thận quan sát người bên cạnh Lục Tinh có cái đuôi tinh bột. Vóc dáng rất ngọt ngào, mắt rất to, ngực cũng rất to. Điểm quan trọng nhất là. Lục Tinh có vẻ cũng không hề kháng cự nàng.
“Sao lại thế này.” Trì Việt Sam nhìn chằm chằm động tác nhỏ giữa đuôi tinh bột và Lục Tinh. Rõ ràng biểu hiện của đuôi tinh bột là chăm chú lắng nghe buổi biểu diễn, nhưng tay nàng lại không ngừng nghịch ngón tay Lục Tinh, thỉnh thoảng còn vẽ vẽ tô tô trong lòng bàn tay hắn. Thân mật như vậy? Trì Việt Sam cắn chặt răng hàm, cả người tỏa ra hơi lạnh, nghiến răng nghiến lợi nói. “Đồi phong bại tục!” Sảnh âm nhạc là để cho các ngươi làm chuyện này sao?! Chuyện nghịch ngón tay này vốn đặc biệt mập mờ. Mà càng mập mờ chính là, khi đuôi tinh bột nghịch tay, Lục Tinh lại không hề có chút phản kháng nào. Nếu như ánh mắt Lục Tinh có một chút bất đắc dĩ thôi, thì Trì Việt Sam đã cảm thấy đây là do Lục Tinh bị ép làm vì đạo đức nghề nghiệp rồi. Nhưng là không có. Cả buổi Lục Tinh không hề có chút phản kháng nào.
Trái tim tự tin ban đầu của Trì Việt Sam, cũng theo tiếng nhạc dần dần chìm vào một vũng nước lạnh.
Hỏng rồi. Hạ Dạ Sương nói có vẻ đúng! Trì Việt Sam cảm thấy mình quá coi thường, cứ nghĩ cô gái xinh đẹp đi bên cạnh Lục Tinh nhất định là khách hàng của hắn. Nhưng nếu như không phải thì sao? Nếu như Lục Tinh không dây dưa với những khách hàng đó, mà là thực sự chọn một cô gái bình thường để yêu đương thì sao? Tim Trì Việt Sam đột nhiên lạnh run. Nàng quá ngu, lại quên mất khả năng này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận