Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 195: ăN no chưa?

Chương 195: Ăn no chưa? Xấu hổ. Lục Tinh chưa từng xấu hổ đến vậy. Thảo! Hóa ra Bạch Emo... Ngươi bị bệnh thần kinh à! Sao không thể nói một tiếng chứ? Lục Tinh cảm thấy tiểu học tỷ im lặng chính là từ chối ý muốn qua lại của hắn, hắn cũng biết phải nghe lời chấp nhận. Nhưng hắn tuyệt đối không ngờ rằng. Tiểu học tỷ im lặng, đơn giản là vì CPU não bộ không thể song nhân song hành, một lúc chỉ có thể nghĩ một chuyện. Khi đang nghĩ về tài sản thì không cách nào bàn đến tình cảm. Cam! Không nói nữa, ta liều mạɴg với đám sinh viên ngu xuẩn các ngươi! Lục Tinh A A A cười không ngừng, cố gắng lấy lại mặt mũi. “Sao lại thế được, ta chỉ muốn luyện tập chút phụ trọng để sau này còn có thể đi tham gia quân đội báo quốc ấy chứ.” Tỏ vẻ không tin sao? Liễu Khanh Khanh nghi hoặc nhìn vẻ mặt Lục Tinh. Sao nàng lại không tin thế nhỉ? Thôi vậy! Liễu Khanh Khanh làm trò, ngồi bệt xuống ôm đùi Lục Tinh, móc chiếc hộp đựng nhẫn trong túi quần ra. Này nha! Liễu Khanh Khanh hôm nay rất vui, nàng thấy việc mình mặc quần hôm nay là quyết định sáng suốt nhất. "Mặc kệ! Ngươi hiểu lầm ta rồi, ta giận thật đấy!" Liễu Khanh Khanh yếu ớt hừ một tiếng, lấy ra một chiếc nhẫn từ trong hộp đeo lên tay Lục Tinh. "Ngươi đeo nhẫn đầy một ngày, ta mới không giận nữa!" Lục Tinh cúi đầu không nhịn được cười. Tiểu học tỷ hệt con chó con đắc ý ôm đùi hắn, rất có khí thế nếu hắn không đồng ý thì sẽ không tha. "Ôi dào, ngươi cứ đồng ý đi, ngươi cứ đồng ý đi mà, ngươi cũng biết ta là yêu đương não mà, ngươi đồng ý đi." Lục Tinh không nhịn được bật cười thành tiếng. "Ngươi giở trò như vậy còn ra dáng tỷ tỷ sao?" "A Ba A Ba A Ba." Liễu Khanh Khanh giả vờ không hiểu, còn dán ɴgực lên đùi Lục Tinh, lắc qua lắc lại. Lục Tinh cứng đờ, triệt để bất lực. Hắn tháo nhẫn ra, muốn nói đạo lý. “Ngươi có biết rõ công việc của ta không? Ta phải chăm sóc khách của ta, ta nấu cơm cho các nàng, dỗ dành các nàng ngủ, ta còn phải tắm rửa cho các nàng, ta trả lời tin nhắn Wechat của các nàng ngay lập tức, ta chăm sóc các nàng y như là mẹ ta vậy.” Liễu Khanh Khanh ngẩng đầu lên nhìn Lục Tinh chằm chằm. "Số tiền ta đưa không đủ cho ngươi dùng sao?" “Ta đã không cần tiền.” Lục Tinh trả lời. Mắt Liễu Khanh Khanh sáng lên, vội vàng nói: "Nếu ngươi không cần tiền, vậy ngươi có thể hủy hợp đồng với khách hàng của ngươi a! Quyết bảo vệ nhân quyền bên B!" "Phá vỡ hợp đồng phải bồi thường." Lục Tinh ôm Tiểu Bạch từ trên ghế salon nhảy vào ɴgực. Tiểu Bạch không hiểu vì sao ba ba mụ mụ lại tư thế này, nhưng chắc chắn ba ba mụ mụ làm vậy đều có lý do của mình! Thế là Tiểu Bạch thoải mái cuộn tròn trong tay Lục Tinh, nhàn nhã vẫy đuôi. Liễu Khanh Khanh nhìn Tiểu Bạch yên ổn còn được Lục Tinh hôn một cái, bệnh ghen tuông nổi lên. Thật đáng ghét! Nàng Liễu Khanh Khanh thế mà cũng có ngày ghen ghét Miêu Miêu. Thật không có thiên lý! "Vậy hợp đồng của ngươi khi nào hết hạn?" Liễu Khanh Khanh đã hỏi đến vấn đề mấu chốt. “Ách...Ngày 10 tháng 6.” Cái gì? Ngày 10 tháng 6! Liễu Khanh Khanh còn định nghe được câu trả lời kiểu một năm hai năm gì đó, ai dè Lục Tinh nói là ngày 10 tháng 6, chẳng phải còn chưa đầy một tháng sao? Đây chẳng phải ông trời đang đưa cơm tới miệng sao! Liễu Khanh Khanh nhanh chóng đeo chiếc nhẫn lại vào tay Lục Tinh, nháy mắt ngọt ngào nói. "Như này đi!" "Ngươi không cần đáp ứng ta ngay bây giờ!" "Coi như ta là bạn gái đang trong thời gian thực tập, thời gian thực tập là một tháng, được không?" Tiểu học tỷ cười ngốc như con chó, nhưng trong vẻ ngốc nghếch lại có chút đáng yêu. Lục Tinh suy nghĩ một chút. Trong khoảng thời gian này, tiểu học tỷ chắc cũng có thể hiểu công việc của hắn, nếu như nàng đã không để ý cái này... Lục Tinh nghĩ, có lẽ đây chính là người mà hắn nên gặp. Thấy Lục Tinh không nói gì, Liễu Khanh Khanh liền biết mọi chuyện ổn thỏa. Nàng trực tiếp phản tổ như con khỉ leo cây, níu lấy quần áo Lục Tinh đứng dậy, nhón chân bất ngờ hôn một cái lên má Lục Tinh. Ừm? Lục Tinh bụm mặt, “ngươi nhanh vậy sao?” Mặt Liễu Khanh Khanh cũng ửng hồng vì xấu hổ nhưng vẫn cố chấp chống nạnh. "Mặc kệ." "Luật lao động quy định thực tập cũng phải trả lương!" Nói xong, nàng lại nhón chân hôn vào má bên kia của Lục Tinh. "Đây chính là tiền lương của ta!" Lục Tinh liếc mắt, xoa hai bên má bị dính son. "Ngươi đúng là chim gõ kiến, mà sao người nặng vậy?" Liễu Khanh Khanh hạnh phúc muốn c·h·ế·t. Nàng cưỡng chế nâng mặt Lục Tinh, trong chớp mắt không kịp phản ứng, hôn liên tục lên mặt Lục Tinh vô số dấu son môi. "Hừ, ta là người mẫu nghiên cứu chuối tiêu, đôi khi giống chim gõ kiến cũng là bình thường thôi!" Lục Tinh không nhịn nổi nữa. “Vậy ngươi ăn no chưa, chim gõ kiến bé nhỏ?” "Chưa no, chưa no, vậy ngươi đút cho ta chút nữa đi!" Trong phòng một bầu không khí ấm áp. Lục Tinh xuyên qua cửa sổ nhìn bầu trời đêm đầy sao. Ta làm vậy có đúng không? Ta có đang đi trên con đường đúng đắn không? Ta có thể trở thành người bình thường không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận