Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 568: Tra tấn bên trong

Gió lẳng lặng thổi. Lục Tinh nhắm mắt, tiếng bên tai xa xăm như vọng về từ trên trời. Ánh mặt trời gay gắt. Dù nhắm mắt, qua lớp mí mỏng, ý thức vẫn bị chiếu rọi một màu trắng xóa.
"Lục Tinh, rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì?"
Cường Văn ngồi dậy, tay chống trên bãi cỏ, mắt nhìn Lục Tinh đang nhắm nghiền. "Ta không hiểu ngươi."
"Hạ Dạ Sương chỉ là tính tình không tốt thôi, nhưng với ngươi cô ấy tốt lắm, cô ấy rất yêu ngươi."
"Hạnh phúc của ngươi rõ ràng ngay trước mắt."
"Không cần ngươi phải trầy trật, không cần đi đường vòng, chỉ cần ngươi giơ tay ra là được, ánh nắng sẽ tự khắc đáp xuống lòng bàn tay."
"Tại sao lại không chứ?"
"Lục Tinh, tại sao lại không chứ?"
Cường Văn mặt mày xoắn xuýt đầy nghi hoặc. Trong sách, nửa năm, một năm, năm năm, mười năm đều có thể dùng vài chữ sơ lược. Nhưng với người trong sách, một nét bút lướt qua thời gian ấy có biết bao đêm khó ngủ, bao lần trằn trọc tới bình minh.
"Ta còn tưởng thiên kim tiểu thư như Hạ Dạ Sương thì không chịu khổ nổi."
Cường Văn liếc Phó Thúc đang đeo kính râm nằm bên cạnh Lục Tinh. "Vậy mà cô ấy không hề đi vay tiền Hiệt Hiệt, hiện giờ còn tự kiếm tiền chi tiêu sinh hoạt."
"Lục Tinh."
"Hạ Dạ Sương không phải hoa trong nhà kính, dù đem cô ấy trồng giữa sa mạc cát vàng, cô ấy vẫn có thể nở hoa."
Cường Văn phục rồi. Nếu đổi là hắn bị gia đình cắt viện trợ tài chính, hắn nhất định sẽ mặt dày tìm bạn bè. Dứt khoát sẽ không đi làm công, làm gì cho chết. Nhưng Hạ Dạ Sương lại làm được, đủ để Cường Văn nể phục. Trước kia hắn thấy Hạ Dạ Sương ngang ngược ngông cuồng, là toàn dựa vào gia thế lộng hành. Nhưng hiện giờ. Hắn thấy Hạ Dạ Sương ngang ngược ngông cuồng là tự tin vào thực lực bản thân.
"Lục Tinh, cậu dẫn Hạ Dạ Sương đi, tôi dẫn Hiệt Hiệt đi, chúng ta có thể lên núi tuyết chơi, như vậy có phải tốt hơn không."
Cường Văn vỗ tay Lục Tinh. "Đứng trước hạnh phúc, không thể do dự, Hạ Dạ Sương kiên quyết chọn cậu."
"Cô ấy đã bước 99 bước rồi, cậu không định bước thêm một bước à? Rõ ràng cậu cũng thích cô ấy mà."
Nghe tới câu cuối, Phó Thúc tháo kính râm. Phó Thúc nửa ngồi dậy, hạ kính râm xuống mũi, mắt nhìn chằm chằm miệng Cường Văn, im lặng kinh ngạc. Cái quái gì thế? Lục Tinh thích khách hàng à? Cường Văn giơ tay về phía Phó Thúc, tỏ vẻ mình cũng bất lực, sau đó cũng nằm xuống.
"Lục Tinh."
"Khi hạnh phúc tới thì không cần nhìn ngó xung quanh."
"Rõ ràng trong căn nhà gỗ cậu đã đồng ý ở bên Hạ Dạ Sương rồi, nhưng cậu lại chạy, dù cậu có lý do riêng."
"Nào có cặp đôi yêu đương nào mà hơn nửa năm không nói một lời, rồi lại chạy ra nước ngoài mất dạng."
"Hai người thật sự là đang yêu nhau à?"
Cường Văn nghĩ đến buổi hôm hắn cùng Triệu Hiệt Hiệt đặc biệt thu âm lại lời tỏ tình. "Sao tôi cảm giác hai người không giống yêu đương chút nào vậy?"
"Lục Tinh, Hạ Dạ Sương thật sự rất thích cậu, hơn nửa năm nay cô ấy thật sự rất khổ sở."
"Hai người không thể nào ở cùng nhau một cách tử tế được sao?"
"Coi như là vì tôi đi!"
Cường Văn tuôn ra lời thoại mà những trưởng nhóm đẩy thuyền cp điển hình hay nói. "Tôi thật sự chịu không nổi, Hạ Dạ Sương dạo này tâm trạng luôn không tốt, cứ hễ cô ấy buồn là lại đi tìm Hiệt Hiệt."
"Trời Bồ Tát, thế giới hai người của tôi còn chưa đủ mà!"
"Coi như là vì tôi đi!"
Cường Văn nắm tay Lục Tinh, giống như nắm cọng cỏ cứu mạng, muốn cảm hóa hắn. "Cậu mang Hạ Dạ Sương đi đi, đi đi mà được không?"
"Ừm?"
Cường Văn lay tay Lục Tinh, không hề thấy phản ứng, giật mình, vội vạch mí mắt Lục Tinh. Xong. Ngủ gật mất tiêu rồi.
"Vậy nãy giờ mình đang nói chuyện với quỷ à?!"
Cường Văn hỏng mất. Phó Thúc hứng thú ngồi dậy, "Tôi không nghe được gì cả, cậu nói lại tỉ mỉ xem."
Thú vị đó...
Hắn quyết tìm cho ra người con gái mà Lục Tinh rung động...
Mấy tiếng sau.
"A -- ách -- ách --"
Tiếng răng rắc của xương vang lên, nghe thôi cũng khiến da đầu tê rần. Phó Thúc nhìn Lục Tinh vừa mới tỉnh đang biến thành zombie trên ghế salon, bật cười. "Tận thế tới cũng không khiến ngươi thành zombie được!"
Sau một giấc ngủ dậy, tinh thần sảng khoái. Lục Tinh ngồi dậy, chậm rãi chờ đại não khởi động, sau đó nghe Phó Thúc nói. "Mấy giờ rồi?"
"Bốn giờ chiều." Phó Thúc liếc đồng hồ, "Ngươi thiếu ngủ đến mức có thể ngủ trên bãi cỏ cơ đấy."
Lục Tinh vén tấm thảm đang đắp trên người. Hắn đi lòng vòng trong phòng, rồi lại tới gần cửa kính trong suốt lớn ngó ra ngoài. "Đây là khu nghỉ ngơi của đại lý xe à?"
"Đúng rồi, Miêu Thụ và Cường Văn đi bắt gian rồi, vốn tôi cũng định đi nhưng không yên tâm để cậu lại."
Phó Thúc cầm cốc cà phê trên bàn, có chút tiếc nuối nói. "Đáng tiếc thật."
Nghe vậy, Lục Tinh liếc hắn, rồi ngồi xuống ghế salon. "Ông thôi đi."
"Ông lo lôi ông vào mới không đi đấy chứ gì."
"Bị ông phát hiện rồi." Phó Thúc cười hắc hắc, uống cạn cốc cà phê, sau đó tới ngồi cạnh Lục Tinh. "Emmm..."
"Vừa lúc ngươi ngủ ấy à, ta nghe Cường Văn nói nhiều chuyện bát quái lắm."
Người xưa có câu đồng nghiệp như oan gia. Dù Phó Thúc và Lục Tinh tính ra là mối quan hệ thầy trò, cũng coi như là đồng nghiệp mà. Nên hai người ở chung với nhau thì cố gắng không nói chuyện về khách hàng, ai muốn giờ nghỉ còn tăng ca cơ chứ! Bất quá chuyện thú vị thì phải kể.
"Khách hàng của ngươi thú vị thật đấy."
Phó Thúc kéo Lục Tinh ra chỗ khác ngồi, hồn bát quái rực cháy. "Lại đây lại đây, ngươi nói ta nghe xem."
"Ngươi nhiều khách hàng thế, à không, trong những khách hàng trước đây của ngươi ấy..."
"Ngươi thích ai nhất?"
"Là bây giờ ấy!"
Phó Thúc nắm vai Lục Tinh lắc điên cuồng, bát quái hỏi. "Khi ngươi nghe tới hai chữ thích, trong đầu ngươi lập tức nhớ tới mặt ai đầu tiên!"
"Người đó là người ngươi thích đấy!"
Lục Tinh ngơ ra một chút, cảm thấy lý luận này có vẻ cũng đúng. Phó Thúc xoa xoa hai tay, ghé sát Lục Tinh, cười hỏi. "Ngươi nghĩ tới ai?"
"Nghĩ tới..." Lục Tinh kéo dài giọng, làm cả tim Phó Thúc cũng bị treo theo. "Nghĩ tới ta đói rồi ta đi ăn cơm đây."
"Xì." Phó Thúc liếc mắt, nói lớn. "Trốn tránh hèn nhát!"
"Nhưng hữu dụng mà." Lục Tinh nhẹ nhàng đáp. Hắn chụp một tấm hình phong cảnh ngoài cửa sổ, đăng lên Microblogging, đồng thời viết.
【Chương 1: Về nước】
...........
Ps. Chúc mừng năm mới, không ngờ cuối cùng vẫn là chúng ta cùng nhau đón năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận