Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 85: thần không thần thánh không biết, dù sao cũng là thiếu dưỡng

【Đinh đinh đinh ~ phía trước đến trạm trung tâm bệnh viện, xin mời hành khách xuống xe mang theo đồ đạc cẩn thận chuẩn bị xuống xe】 Nghe tiếng nhắc nhở của xe buýt, Lục Tinh bước nhanh chân xuống xe. Trước khi vào khu nội trú, hắn dừng lại, đi vòng quanh mấy vòng cái bồn hoa ở cửa ra vào. "Emmm......" "Hoa mọc cũng không tệ lắm, xem ra đất cũng tốt." Hi vọng hai ngày nữa hắn đến đào đất, sẽ không có bảo vệ đuổi theo hắn. Hắc hắc. Hắn còn chưa từng bị đàn ông đuổi bao giờ, thấy cũng ngại ấy chứ! Hừ hừ hừ. Lục Tinh nhẹ nhàng bước vào khu nội trú. Hành lang tầng một người đi lại tấp nập, đa phần đều mặt mày sầu khổ, chỉ có Lục Tinh mỗi lần đến đều mang theo nụ cười tươi rói. Quần áo trên người sặc sỡ, hắn tin rằng ông bà càng thích nhìn thấy dáng vẻ tươi cười của hắn. Vào thang máy. Lục Tinh dùng hai ngón tay kéo khóe miệng lên, hắn cười với vách thang máy phản quang. Ừm. Rất chân thành, trông rất đẹp. Ting. Thang máy đến. Lục Tinh bước nhanh ra khỏi thang máy, quen thuộc đi vào phòng bệnh. "Ấy, ngươi tới rồi." Trương Việt vừa bước vào phòng bệnh, đã đụng mặt Lục Tinh. Lục Tinh tỏ vẻ rất tủi thân nói: "A, không phải ta thì là ai? Bác sĩ Trương hóa ra không muốn ta tới sao?" Trương Việt trừng mắt lườm hắn một cái, bị trêu mà nổi cả da gà, đẩy vai Lục Tinh giận dỗi nói: "Thôi đi, đừng có giở cái giọng này với ta." "Mau vào xem ông bà đi, ông ngươi dạo này sức khỏe hồi phục không tệ." "Dạ." Nghe những lời này, Lục Tinh rất vui vẻ. Vừa vào cửa, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, cả người Lục Tinh đều ngây ra. Triệu Hận Mỹ tiên sinh và Triệu Trân Châu nữ sĩ, một người hơn một người cần cù, cúi đầu không biết đang chơi cái trò quái quỷ gì. Thấy Lục Tinh đến, hai ông bà liền rất khí thế, nhanh chóng giấu đồ sau lưng. Đồng thời, phát ra sự quan tâm từ đáy lòng—— Có đói bụng không? Có lạnh không? Lục Tinh nhíu mày, nghĩ cũng biết hai ông bà đang làm gì. Sinh nhật của hắn là sau kỳ thi đại học. Nói là sinh nhật cũng không đúng lắm, vì hắn cũng không biết mình được sinh ra khi nào. Chỉ là vào cái ngày mà hắn được nhặt về thôi. Nhưng kể từ khi hắn nhận ông bà, năm nào vào cái giờ này hai người cũng đều sẽ lặng lẽ mở một cuộc tranh tài. Cũng thật là, hai người tổng tuổi đã vượt quá một thế kỷ mà đối với những chuyện này lại đặc biệt có lòng ham thắng. "Năm nay cháu ngoan thích nhất món quà sinh nhật của ta!" Ha ha, thế thì đã sao? Năm ngoái rõ ràng cháu ngoan thích nhất quà sinh nhật của ta hơn! Sống chung nhiều năm, những lời mà Triệu Hận Mỹ và Triệu Trân Châu cần nói đã nói hết cả rồi. Nhưng duy chỉ có về chủ đề quà sinh nhật của Lục Tinh thì lúc nào cũng cãi nhau không ngừng. Lục Tinh nghĩ nghĩ. Ách. Năm nay chắc là nên vui mừng vì món quà sinh nhật của bà. Quan điểm chính là một mực công bằng! Nhưng mà cũng có một năm hắn đã không giữ được sự công bằng, bởi vì năm đó lẽ ra nên thích quà sinh nhật của bà. Nhưng mà ông lại đi học điêu khắc gỗ, khắc cho hắn rất nhiều tượng nhỏ để chơi cùng. Lục Tinh rất thích món quà sinh nhật lần đó. Hắn còn cố ý đặt lũ tượng nhỏ ở đầu giường mình, mỗi tối đều đếm từng con rồi mới đi ngủ. Đáng tiếc. Đã bị lửa lớn thiêu rụi thành tro bụi. Thôi vậy. Cứ giả vờ không biết đi. Lục Tinh hiền lành mỉm cười, lấy từ trong túi ra phiếu điểm đưa cho Triệu Hận Mỹ tiên sinh. "Ông ơi, bài kiểm tra lần này cháu tiến bộ rất nhiều, thầy giáo nói... Ấy?" Lục Tinh mới nói được nửa câu, đã bị Lý Đại Gia ở giường bên cạnh kéo lại. Lý Đại Gia vội vàng lấy điện thoại di động ra: "Ấy ấy ấy! Tiểu Lục à, mau lại đây lại đây, nhìn xem cháu gái của ta nè." "Con bé xem này có khỏe khoắn không, nhìn khuôn mặt xem có phúc hậu không nè!" Lục Tinh đã sớm quen rồi. Từ khi vào bệnh viện tới giờ, cái ông Lý Đại Gia này đã kiên trì bền bỉ giới thiệu cháu gái cho hắn. Ừm, cảm giác nghị lực của ông Lý Đại Gia còn bền bỉ hơn cả mấy tế bào ung thư trong người hắn. Mấy lần bị ông Triệu Hận Mỹ mắng nhưng lần nào ông ta cũng vẫn tái diễn. Thấy Lục Tinh không trả lời, Lý Đại Gia ra vẻ tức giận nói: "Thằng nhóc con kia, có phải chê cháu gái ta mập không?" Lục Tinh liếc qua album ảnh điện thoại, khẽ ho một tiếng. Không hổ là ông già sống lâu năm, đúng là sống không uổng phí, có con mắt tinh tường hơn Đại Ngốc Xuân nhiều. Lý Đại Gia nhanh chóng phát hiện có gì đó sai sai. Ông ta quay đầu liếc nhìn màn hình điện thoại, rồi lập tức khóa màn hình cười gượng gạo nói: "Ai da, sao album ảnh của ta không thấy hình cháu gái đâu nữa rồi." "Lần sau, lần sau cho cháu xem tiếp nhé." Lục Tinh mỉm cười gật đầu. Được thôi. Vậy hắn xem như chưa nhìn thấy nàng 'nhất tiếu khuynh thành' trong điện thoại của Lý Đại Gia. Triệu Hận Mỹ kéo tay Lục Tinh kéo người đến cạnh mình, ra dáng bảo vệ con hung hăng trừng mắt lườm Lý Đại Gia. "Lão già kia! Ông đừng có làm hư cháu ta! Cháu ngoan của ta còn phải đến trường đi học, ông bớt giở cái trò mai mối đó đi!" Lý Đại Gia bất lực: "Ông dẹp đi, cháu gái của ta con bé mập ú có nhiều phúc khí, ông thì biết gì chứ, ông quả thật là có mắt không tròng mà!" Thấy hai người lại bắt đầu cãi nhau. Lục Tinh đành bất lực lùi về phía Triệu Trân Châu nữ sĩ, ôm lấy vai bà cười hề hề nói. "Bà nội, nhớ cháu không?" Triệu Trân Châu nữ sĩ cũng không muốn để ý đến hai ông già đang cãi nhau kia, quay đầu sửa cổ áo cho Lục Tinh. Năm tháng đã in hằn những vết tích vô tình lên gương mặt của bà, nhưng sự hiền hòa trên người bà lại càng thêm rõ nét theo thời gian. "Đừng để ý tới hai người họ, một ngày hai người đó phải cãi nhau đến tám trăm lần." Dù miệng nói là vậy nhưng nụ cười trên mặt Triệu Trân Châu nữ sĩ là không giấu nổi. Dù sao so với việc Triệu Hận Mỹ tiên sinh nằm liệt giường bệnh nửa sống nửa chết thì bà vẫn thích nhìn thấy ông già khỏe mạnh này hơn. Triệu Trân Châu đưa tay ra, Lục Tinh lập tức ngồi xổm xuống, đưa đầu lên. Sờ vào đầu cháu ngoan, bên tai là tiếng cãi nhau ồn ào của bạn già, tâm tình Triệu Trân Châu nữ sĩ vô cùng tốt. "Biết hôm nay cháu đến, ta cố ý mang theo thước dây, nghe người ta nói vào lúc thi tốt nghiệp cấp ba, tốt nhất là may cho bọn trẻ bộ đồ mới mặc, lát nữa ta đo người cho cháu nhé." "Giờ điều kiện nhà mình tốt hơn rồi, may nhiều bộ vào, để cho Quai Tể có cả một tủ đồ mới." Triệu Hận Mỹ tiên sinh trong lúc đang giằng co với Lý Đại Gia vẫn không quên lên tiếng chen vào. "May cho ta một bộ nữa nhé!" Triệu Trân Châu nữ sĩ coi như mình già rồi tai điếc không nghe thấy gì hết. Ngươi là ai? Ta may đồ cho Quai Tể của ta, ông muốn đi đâu thì đi đi! Lục Tinh cười gật đầu. "Dạ." Lục Tinh ra khỏi phòng bệnh cho thoáng, Trương Việt cũng đang đứng ngoài hành lang. Nhìn Lục Tinh cao lớn phải ngước nhìn lên, Trương Việt hơi bực mình lẩm bẩm. "Dựa vào cái gì mà ta không có mét tám chứ!" Đáng ghét! Sớm muộn gì cũng giảm giá hết bọn chân dài các ngươi! Lục Tinh cười: "Không sao mà, chẳng phải cô cao 166 sao, đi giày 170, độn thêm lót giày 174, làm thêm kiểu tóc 178, lại làm tròn số thêm chút nữa, thế là không phải mét tám rồi sao?" Trương Việt:??? Mẹ nó. Đồ súc sinh! Trương Việt lườm Lục Tinh một cái, thật thấy cái tên nhóc này càng ngày càng hài hước. Cũng không biết học cái chiêu trò đó ở đâu ra! "Cuối tháng năm ông nội của cháu sẽ được xuất viện, vậy cháu định nghỉ hè ở lại Hải Thành hay là về nhà?" Thật ra Trương Việt vẫn rất quyến luyến Lục Tinh. Dù sao thì nói cho cùng thì cô cũng coi như là người nhìn Lục Tinh lớn lên. Ừm. Cô nên được tính là mẹ fan của Lục Tinh nhỉ? Lục Tinh nheo mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ trời dần tối, cười nói: "Cháu muốn đi du lịch bốn phương, đi dạo thư giãn một chút." Trương Việt vốn thường thích đi ngắm cảnh, rất có kinh nghiệm nên liền hỏi: "Vậy trạm đầu tiên cháu nghĩ đi đâu?" Lục Tinh nghĩ nghĩ: "Đi Tây Tạng, ngắm nhật chiếu kim sơn." Trương Việt hứng thú: "Sao vậy, cháu muốn đi hành hương à?" "Cháu thì không định đi, nhưng mà bạn của cháu đi rồi nói là trải nghiệm không tệ, cảm thấy cái gì cũng coi nhẹ hết." Thế là coi nhẹ sao? Cái đó rõ ràng là do đầu óc thiếu dưỡng mới vậy đó! Lục Tinh cười nói. "Nơi đó độ cao so với mặt biển cao hơn, có thần thánh hay không thì cháu không biết, nhưng mà cháu thì sẽ bị thiếu dưỡng lên não đó." Một khi đầu óc đã thiếu dưỡng rồi. Thì sẽ không có hơi sức mà nghĩ nhiều như vậy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận