Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 307: đã Thức càn khôn lớn, yêu tiếc cỏ cây thanh

Rời khỏi nhà bảo tàng, Ôn Linh Tú không dám dừng lại. Chỉ có không ngừng dùng các loại công việc lấp đầy đầu óc, nàng mới không có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm. “Bảo bối, kế tiếp còn muốn đi đâu chơi nào?” Ôn Linh Tú nắm tay nhỏ của Niếp Niếp, bước qua những bồn hoa rực rỡ sắc màu. Một tiếng kêu gào thảm thiết trầm thấp truyền đến. Ôn Linh Tú khựng lại, nhìn sang. Mấy đứa trẻ đang cầm cành cây và kéo, dồn một con chó nhỏ đang chảy máu vào góc tường, miệng thì cười toe toét, hi hi ha ha như đá bóng, đạp vào đầu con chó nhỏ kia. Ôn Linh Tú lập tức che mắt Niếp Niếp lại. Dù đã quyết định để Niếp Niếp tự mình khám phá thế giới, nhưng nàng không muốn Niếp Niếp sớm phải tiếp xúc với những chuyện bạo lực, đẫm máu như vậy. “Này!” Niếp Niếp giơ tay gạt bàn tay đang che mắt của Ôn Linh Tú xuống, hướng mấy đứa trẻ kia quát. “Không được bắt nạt chó con!” Mấy đứa trẻ kia hi hi ha ha nhìn lại, vẻ mặt khinh thường. Bọn chúng đang định mở miệng chế nhạo thì chưa kịp nói một chữ nào đã thấy một cô bé trắng như ngọc đứng sau lưng. Năm người bảo tiêu cao to đen trũi như núi cao đứng sừng sững ở đó, vẻ mặt âm trầm nhếch lên một nụ cười. Mấy đứa trẻ trong nháy mắt im bặt, vứt đồ trong tay rồi bỏ chạy tán loạn. Đám trẻ con này không tin lý lẽ, chỉ tin nắm đấm. Đến khi mấy đứa trẻ kia biến mất hút, Niếp Niếp mới lè lưỡi, cầm lấy tay Ôn Linh Tú, ngước đầu ngoan ngoãn nói: “Mẹ.” Ôn Linh Tú tức giận bật cười. Nàng phát hiện Niếp Niếp bây giờ càng lúc càng giống Lục Tinh, luôn thích tiền trảm hậu tấu rồi làm nũng. Nhưng mà...... Ôn Linh Tú vươn tay xoa xoa gương mặt mềm mại của Niếp Niếp, tim nàng như tan chảy, nhưng nàng vẫn dặn dò. “Hứa với mẹ, lần sau phải đảm bảo an toàn cho mình trước đã, rồi mới đi làm việc tốt.” Nếu hôm nay không có nàng đi theo, không có mấy người vệ sĩ kia đi theo thì sao? Đám nhóc ranh nghịch ngợm này không sợ trời không sợ đất đấy. Mẹ già Ôn Linh Tú tỏ vẻ rất lo lắng. “Vâng mẹ!” Niếp Niếp thấy mẹ cười ôn nhu, cuối cùng yên tâm ôm lấy mẹ soạt soạt soạt. “Ba dạy con!” “......Vậy là tốt rồi.” Ôn Linh Tú ngẩn người một chút, ôm chặt Niếp Niếp, khẽ thở dài một tiếng. Lục Tinh quan tâm đến Niếp Niếp còn hơn cả những gì nàng tưởng tượng. Niếp Niếp kéo tay mẹ đi về phía con chó nhỏ đang cuộn mình trong góc khuất, vừa đi vừa nói. “Ba còn nói, trên thế giới này có bạn nhỏ hư, thì cũng có bạn nhỏ tốt, không thể chỉ vì gặp một bạn nhỏ hư mà nghĩ rằng tất cả các bạn nhỏ đều không tốt......” Nghe Niếp Niếp nói, Ôn Linh Tú im lặng đi theo, không nói một lời. Nàng bất lực nhìn củ cải nhỏ đang kéo mình đi phía trước. Những ngày này, số lần Niếp Niếp nhắc đến Lục Tinh trước mặt nàng dày đặc đến mức đôi khi nằm mơ, nàng cũng nghe thấy Niếp Niếp dùng giọng trẻ con nói ba ba ba ba. Nhưng bảo bối ơi, ta cũng rất nhớ ba của con, nhưng hắn không đồng ý mà. Hai người dừng lại bên tường, nhìn con chó nhỏ đang co ro trong góc. Dù có người đến thì chân sau của nó đã bị rách da nát thịt cũng không thể phát ra bất cứ tiếng kêu cảnh giác nào nữa. Niếp Niếp ngơ ngác nhìn chân sau của con chó nhỏ, nhỏ giọng nói: “Ba nói ba thích nhất chó con loại này.” Cho nên khi nhìn thấy chó con bị bắt nạt, cô bé rất tức giận. Loại chó mà ba thích nhất định là chó ngoan, tại sao lại đi bắt nạt chó ngoan chứ! ......Ôn Linh Tú không hiểu. Tại sao vốn dĩ định sẽ an yên tháng ngày dắt Niếp Niếp đi dạo vườn hoa, mà giờ lại đột nhiên đi đến bệnh viện thú y? Bingley ngồi ở phía sau. Ôn Linh Tú ôm Niếp Niếp, nhẹ nhàng vỗ lưng con bé. Niếp Niếp nằm trên vai mẹ, mắt sắp nhắm lại rồi mà vẫn còn hàm hồ hỏi. “Mẹ, chó con......” “Ở phía sau trên xe rồi, sáng mai con tỉnh dậy sẽ thấy nó.” Ôn Linh Tú bất đắc dĩ cười, sao cái cách gọi này giống như nàng mới là chó nhỏ ấy. “Chó con đáng thương quá......” “Ừ, sau này chúng ta sẽ nuôi chó con, cho nó ăn ngon, chơi cùng nó, nó có bạn tốt thì sẽ không cô đơn.” “Chơi với chó con......” Phát hiện tiểu thư đã buồn ngủ, người lái xe cũng giảm tốc độ. Ôn Linh Tú nhẹ nhàng vuốt lưng Niếp Niếp, khóe miệng cong lên, nghe bé con nửa tỉnh nửa mơ nói lảm nhảm. Sự lộn xộn trong đầu khiến lời nói của cô bé ngày càng nhỏ, rồi buồn ngủ chôn sâu vào ngực Ôn Linh Tú. “Chó con......” “Chó con......” “Ba thích nó......” “Ba về nhà......Nhìn chó con......” Tay Ôn Linh Tú khựng lại, trong lòng chua xót. Bảo bối, con làm sao thế...... Ôn Linh Tú tiếp tục nhẹ nhàng vuốt lưng Niếp Niếp, tựa vào đầu gối, nhìn lên trần xe. Nàng đã cố gắng hết sức tránh tiếp xúc với những thứ liên quan đến Lục Tinh, nhưng dường như mọi thứ xung quanh đều đang thách thức sự kiềm chế của nàng. Niếp Niếp khi ngủ thích đặt hai tay lên trên tai, không biết có phải là do huyết thống của bố mẹ hay không. Thành phố về đêm rực rỡ muôn màu, lóa cả mắt. Ôn Linh Tú cúi đầu nhìn bàn tay tròn trịa của Niếp Niếp, lại nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ không ngừng lùi lại. Nàng cố gắng để mình bận rộn, để Niếp Niếp bận rộn. Cứ như vậy thì sẽ không nghĩ đến ai đó. Nhưng nàng đã sai rồi. Trong lòng cất giấu một người, dù cho có lo liệu cuộc sống của mình đến đâu, vẫn có cảm giác người kia đang ở ngay bên cạnh. Thấy cái gì vui muốn dẫn hắn đi xem, gặp cái gì mới lạ muốn kéo hắn nhìn, ăn được cái gì ngon lại muốn cho hắn ăn, trong sinh hoạt mỗi giờ mỗi khắc, đều muốn cùng hắn chia sẻ. Hắn không ở bên cạnh ta, nhưng ta lại mang theo cái bóng của hắn. Thực ra, có những cảm xúc cần thời gian lên men. Cảm giác mất mặt khi bị thầy giáo phê bình trước mặt mọi người sẽ từ từ đến khi ngồi lại chỗ. Nỗi khổ sở khi bị người mình yêu cự tuyệt sẽ lặp đi lặp lại giày vò bản thân trong vô số đêm dài, càng để lâu càng nhiều. Mà Ôn Linh Tú ý thức được nàng rất nhớ Lục Tinh, hậu tri hậu giác, phải mất đến bảy ngày. Gian phòng im ắng. Niếp Niếp đã ngủ say, con chó nhỏ cũng ngủ thiếp đi trong môi trường xa lạ nhưng thoải mái. Ôn Linh Tú ngồi trong phòng trà, ngồi đờ người đến sáng. Một đêm trôi qua. Bầu trời từ đen kịt chuyển sang trắng bệch ở phương đông, đáng tiếc hôm nay thời tiết không đẹp, không thấy ánh mặt trời. Ôn Linh Tú ngồi cả đêm, toàn thân cứng đờ đau nhức. Nàng nhìn chằm chằm vào hộp quà trên bàn. Một lát sau. Nàng đưa tay tháo chiếc nơ bướm nhỏ xinh xắn trên hộp quà ra. Nàng mở nắp hộp. Ôn Linh Tú nhìn thoáng qua bên trong. Không có hoa tươi, không có thư, không có đồ chơi, cũng không có vàng bạc châu báu. Bên trong chỉ lặng lẽ nằm một quyển album ảnh, như một bộ xác chết lạnh lẽo. Trên trang bìa có những dòng chữ to viết bằng bút màu. Ôn Linh Tú vốn luôn thuận buồm xuôi gió, nhưng giờ phút này nàng không thể cười nổi, mặt nghiêm trọng như thể sắp ra pháp trường. Lật bìa ra. Tờ ảnh đầu tiên trong album, là hình ảnh nàng đang dỗ Niếp Niếp ngủ. Lật trang thứ hai. Trong khoảnh khắc lướt qua mặt sau của tờ thứ nhất, Ôn Linh Tú sững sờ, lập tức lấy tờ thứ nhất ra lật mặt sau. Mặt sau tấm ảnh viết một dòng chữ. Ngày 12 tháng 3, Ôn tiểu thư lần đầu tiên thử hát đồng dao dỗ Niếp Niếp ngủ, đại công cáo thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận