Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 518: Ta liền yêu vung chút ít láo

Vẻ mặt của Ôn Linh Tú trong nháy mắt trở nên khó coi. Trì Việt Sam cùng Hạ Dạ Sương cũng im lặng trở lại, nhìn chằm chằm Liễu Thiên Lâm. Liễu Thiên Lâm cuối cùng cũng cười phá lên. Cơn uất khí vừa rồi giấu trong lòng, rốt cuộc cũng tan biến hết. Làm ăn, chính là dựa vào thông tin bất cân xứng. Đương nhiên, Ôn Tổng rất hiểu đạo lý này. Cho nên, ánh mắt nàng nhìn hắn vẫn mang theo một chút nghi ngờ, đồng thời lên tiếng chất vấn: "Tiểu Liễu Tổng, lời vừa rồi của ngươi có rất nhiều chỗ mâu thuẫn." Liễu Thiên Lâm: "Ngươi cứ thử xem." Ôn Linh Tú lập tức im lặng. Liễu Thiên Lâm lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trong đáy mắt lại mang theo vẻ vui sướng chiến thắng. Nhưng hết cách rồi Ôn Tổng à. Ngươi quá quan tâm đến Lục Tinh, dù chỉ có một phần ngàn khả năng, ngươi cũng sẽ không đánh cược. "Bành Minh Khê bị kẻ thù tìm tới cửa đánh lén, đã mất đi ý thức, người dưới trướng thì loạn cả lên." "Thật không may, lại đụng phải ta." "Ôn Tổng, nếu ngươi gặp phải tình huống này, sẽ lập tức thừa cơ mang Lục Tinh đi sao?" Vấn đề này của Liễu Thiên Lâm căn bản không định đợi câu trả lời, hắn cười nói. "Ngươi biết, ta cũng biết." "Vì con gái của ta, giam một ngày chưa đủ, vậy thì giam một năm, giam một năm chưa đủ, vậy thì nhốt cả đời." "Người ở bên cạnh mình đáng ghét, dù sao vẫn tốt hơn người ở chân trời, giống cá quay về biển, quên sạch chuyện trên bờ." "Ôn Tổng, cô cảm thấy thế nào?" Liễu Thiên Lâm nói rất nhẹ nhàng, hắn đưa tay chỉ vào vết đạn còn lưu lại trên cửa sổ kính. "Chính viên đạn này đã bắn trúng Bành Minh Khê, cũng cho ta một cơ hội thỏa mãn tâm nguyện của con gái." "Ôn Tổng." Liễu Thiên Lâm đứng lên, đôi giày đặt làm riêng giẫm trên sàn nhà, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn. Có căm hờn, có lạnh lùng. Hắn không quan tâm. Liễu Thiên Lâm chỉ cảm thấy mọi uất ức vừa rồi đều biến mất, chỉ còn lại sự thoải mái. Hắn đi đến trước mặt Ôn Linh Tú, một lần nữa trở về là Liễu Gia thiếu gia coi trời bằng vung. "Ôn Tổng à, ban đầu ta không muốn nói cho cô biết chuyện này, nhưng ai bảo Kim Mao kia hung hãn quá làm gì." Hạ Dạ Sương sốt ruột muốn xông lên, "Mẹ nó, mày nói ai hung hãn hả!" Liễu Thiên Lâm cẩn thận lùi lại hai bước, "Hiện tại tôi muốn dẫn người nhà của mình đi, Ôn Tổng gặp lại." "Về phần tiền thuốc men, cũng không cần Kim Mao kia thanh toán, coi như bị chó cắn đi." Hạ lão đầu nóng nảy muốn xông lên, "Mẹ nó, mày nói ai là chó hả!" Liễu Thiên Lâm nhíu mày, sự tự tin quay trở lại, hắn lại nhìn về phía Trì Việt Sam mặt không đổi sắc. "Trì tiểu thư nên chú ý lời ăn tiếng nói của mình, để làm gương tốt cho nhiều fan hâm mộ." Trì Việt Sam lạnh lùng hỏi: "Lục Tinh ở đâu?" "Ta biết đấy." Liễu Thiên Lâm mỉm cười lịch sự, "Nhưng cô có thể làm gì ta đây? Giết ta à?" "Xin lỗi nhé, nếu ta chết, Lục Tinh cũng phải bỏ mạng theo." "Hắn sẽ thuận lợi đến Bảo Đảo, sau đó nằm trong tân phòng ta đã chuẩn bị cho hắn, cùng con gái ta kết hôn." "Đương nhiên." Liễu Thiên Lâm đút tay vào túi, đi qua đi lại hai vòng, ung dung nói: "Nể tình Ôn Tổng và mẹ ta từng hợp tác, nếu cô đến Bảo Đảo, ta nhất định sẽ cho cô gặp Lục Tinh một lần." "Chỉ có điều cần phải tránh con gái của ta, dù sao nó vẫn rất thích Lục Tinh..." "Bốp---" Một cái tát giáng xuống mặt, Liễu Thiên Lâm suýt chút nữa bị đánh lệch cả đầu. Mọi người đều nói Ôn Linh Tú cảm xúc ổn định, đối xử với mọi người rất thân thiện, nhưng bây giờ thì sao? Cơn đau nhức dữ dội trên mặt Liễu Thiên Lâm không ngừng nhắc nhở hắn chuyện gì đang xảy ra. Hắn sờ mặt, ngẩng đầu nhìn Ôn Linh Tú. "Ôn Tổng, thật sự...tình thâm ý thiết với Lục Tinh nha, đến cả hình tượng mà mình tốn bao năm xây dựng cũng không thèm để ý nữa?" Ánh mắt Ôn Linh Tú lạnh băng. Liễu Thiên Lâm không chút nghi ngờ, nếu không phải lo cho Lục Tinh, Ôn Linh Tú lúc này sẽ đích thân giết hắn. Nhưng không sao. Liễu Thiên Lâm cười, đám người này tìm được tới đây, chứng tỏ bọn họ cũng không liên lạc được với Lục Tinh. Đây là không gian tự do để hắn phát huy mà! Hắn từ trước đến nay đều thuộc kiểu càng nói càng tự tin, không quan tâm nội dung mình nói là thật hay giả. "Kim Mao, cô muốn làm gì?" Liễu Thiên Lâm liếc thấy Hạ Dạ Sương giơ súng lên, hắn không quan trọng nhún vai. "Thật là xin lỗi." "Nếu như cô chịu khó tìm hiểu về công việc của tôi, cô sẽ biết." "Tôi sống hay chết cũng không ảnh hưởng gì đến gia tộc." Liễu Thiên Lâm lấy từ trong túi ra một cây thánh giá bạc sáng loáng, hắn cúi xuống hôn lên thánh giá dưới ánh đèn. "Tôi là thần phụ, tôi chết đi, chỉ là thế gian này bớt đi một chỗ để người đau khổ đến giãi bày thôi." "Nhưng Lục Tinh chết rồi..." Ánh mắt Liễu Thiên Lâm dời từ cây thánh giá, lạnh lẽo rơi trên mặt Hạ Dạ Sương. "Cô chấp nhận được không?" Ôn Linh Tú cùng Trì Việt Sam trầm mặc không nói, Hạ Dạ Sương hạ khẩu súng trong tay xuống. Liễu Thiên Lâm cười một tiếng: "Thế thì tốt!" Lúc này, một tên bảo tiêu đột nhiên đi đến, thì thầm vào tai Liễu Thiên Lâm. "Boss, máy bay trực thăng đến rồi." "Ừ." Liễu Thiên Lâm khẽ gật đầu. "Được rồi, Ôn Tổng, bây giờ ta phải đi, cô còn muốn nói gì nữa không?" "Lần sau nếu cô còn muốn nói chuyện với ta, thì phải tự mình đến Bảo Đảo, có lẽ cô sẽ được dự tiệc cưới của Lục Tinh đấy." Ánh mắt Ôn Linh Tú nặng nề: "Anh biết rõ lời nói dối nhất định sẽ bị vạch trần mà?" "Nếu như không thể chấp nhận hậu quả lời nói dối bị vạch trần, thì tốt nhất đừng nên nói." "Nhưng ta nói không phải là lời nói dối." Liễu Thiên Lâm giơ cao thánh giá lên trên đỉnh đầu, thành kính nói. "Lời dối trá khiến môi miệng trở nên ô uế là điều Da Hòa Hoa ghét cay ghét đắng, còn sự thành thật thì làm Ngài vui mừng." "Ta từ trước tới giờ không hề nói dối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận