Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 205: Tống tỷ, thực sự là hao xăng thực lực a!

Chương 205: Tống tỷ, đúng là phô trương thực lực a!
Hai tiếng sau, Triệu Hiệt Hiệt cuối cùng đã hiểu một câu. Ở trong bàn rượu, người không uống rượu là người khổ sở nhất. Bởi vì nàng bị dị ứng cồn, cho nên khi Trì Tả rót rượu, chỉ là cầm trong tay chai Coca từ từ uống. Móa nó chứ! Trước mắt. Hạ Dạ Sương cùng Trì Việt Sam ôm đầu khóc rống, thì ra là đau khổ đến vậy. Hạ Dạ Sương vừa sụt sùi nước mũi vừa lau nước mắt, lẩm bẩm mắng. “Ô ô ô, tại sao, tại sao lại không thích ta chứ!” Trì Việt Sam vành mắt đỏ hoe, lặng lẽ rơi lệ, khóc đến mức như hoa lê đẫm mưa. “Ô ô ô, ta rốt cuộc phải chờ đến khi nào đây!” Triệu Hiệt Hiệt nhức hết cả đầu! Không phải chứ. Lúc Trì Tả đến, còn nói mình cũng đau khổ vì tình yêu cơ mà! Được thôi. Đúng là dồn hết lại một chỗ. Haizz.
“Ta thật đáng đời mà!” Triệu Hiệt Hiệt xắn tay áo lên, liều sống liều chết lôi hai người đã quá say đặt lên giường đắp chăn cẩn thận. Người Hạ Dạ Sương đã nằm xuống, hai tay vẫn còn quơ lung tung trong không khí, miệng không ngừng lảm nhảm.
“Ta! Ta không hề muốn hai người thích nhau!” “Chỉ cần ta thích hắn, ta ta ta nhất định sẽ trói hắn bên cạnh ta! Ta muốn để hắn vĩnh viễn ở bên cạnh ta!” “Đúng đó!” Trì Việt Sam đầu óc quay cuồng tựa vào vai Hạ Dạ Sương, liên tục gật đầu như gà mổ thóc thể hiện sự đồng ý.
“Ta cũng muốn vậy! Ta cũng muốn như thế! Hắc hắc, ta muốn mỗi ngày được sờ đến cơ bụng của hắn, hắc hắc......” Triệu Sư Phó bận rộn cả đêm, nghe được lời nói của hai con ma men này, cảm thấy trời đất đều sụp đổ. Thôi xong. Ra hai kẻ tình nghi phạm tội rồi!
“Nếu như hai người thật sự làm như vậy......Thì hai nam sinh kia, đúng là xui xẻo!” Triệu Hiệt Hiệt xoa mồ hôi trên trán, chỉ cảm thấy mình sắp đột quỵ vì quá sức. Trên giường Hạ Dạ Sương cùng Trì Việt Sam cũng dần dần nhỏ tiếng lại, hai người rúc vào nhau, hơi thở dần dần trở nên ổn định. Triệu Hiệt Hiệt đứng ở cuối giường nhìn một hồi, chỉ nói ra bốn chữ. “Cảnh đẹp ý vui.” Thật đúng là cảnh đẹp ý vui. Nếu như nói Hạ Dạ Sương là một thiếu nữ xinh đẹp, rực rỡ thì Trì Việt Sam lại nghiêng về vẻ đẹp thanh lãnh. Bất quá, người đẹp thì kiểu gì cũng đẹp, người xấu thì mỗi người mỗi vẻ. Nhìn thấy hai đại mỹ nhân đẹp không góc chết uống say bộ dạng, Triệu Hiệt Hiệt cảm thấy mình hời to! Có đôi khi, con gái còn thích ngắm gái đẹp hơn cả con trai ấy chứ.
“Thôi được, ba ta tối nay ngủ chung thôi.” Triệu Hiệt Hiệt cũng không yên tâm để hai con ma men này ngủ một mình trong phòng, thế là thu dọn đồ đạc của mình đi rửa mặt. Mà trên chiếc giường lớn. Ý thức Hạ Dạ Sương và Trì Việt Sam trống rỗng, nhưng cả hai đều theo bản năng lẩm bẩm cùng một cái tên, cho đến khi ngủ say hoàn toàn.......
Tối thứ sáu.
Lục Tinh mua vé máy bay đi đế đô, hiện tại đang trên đường đến sân bay. Còn tại sao ư......Thứ bảy chủ nhật vốn dĩ là thời gian Tống Giáo Thụ làm việc, mấy ngày nay cô đã lười biếng rất nhiều rồi. Mà hôm qua, Lục Tinh kiểm tra số bước chân trên Wechat của Tống Giáo Thụ, phát hiện đột nhiên giảm đi rất nhiều. Không hợp lý. Lục Tinh lật cuốn sổ nhỏ ghi chép chu kỳ kinh nguyệt, phát hiện Tống Giáo Thụ có lẽ là đến kỳ nghỉ rồi. Nghĩ thử xem. Vất vả làm việc, căn phòng trống trải, cơ thể đau nhức. Ta không xuất hiện thì ai xuất hiện! Trong quá trình phục vụ khách hàng, để khách hàng rơi vào trạng thái tâm lý này, bản thân đã là một loại thiếu trách nhiệm. Thế là Lục Tinh quyết định thứ bảy chủ nhật cùng Tống Giáo Thụ ở đế đô. Dù sao vé máy bay Tống Giáo Thụ nhất định sẽ chi trả, nên Lục Tinh sung sướng đặt vé hạng nhất!
Lục Tinh ngồi ở ghế cạnh tài xế, liếc nhìn miệng nhỏ mím chặt như muốn treo được cả cái bình trà của tiểu học tỷ.
“Đưa ta đi không vui sao?” Đúng vậy, tiểu học tỷ mượn xe của bạn học, đưa hắn ra sân bay. Liễu Khanh Khanh hừ một tiếng, u oán nói.
“Đưa người mình thích đi gặp người phụ nữ khác, ta làm sao cười được chứ.” “Vậy người kia thế nào?” “Ghét ghét ghét ghét! Đâm ngươi vào thận!” Nhân lúc đèn đỏ, Liễu Khanh Khanh liên tục công kích Lục Tinh. Đâm đâm đâm!
“Được rồi được rồi.” Lục Tinh cầm tay nhỏ mềm mại của tiểu học tỷ, đặt lên mặt mình, để tiểu học tỷ xoa mặt.
“Trở về ta sẽ tặng ngươi một món quà.” Liễu Khanh Khanh véo má Lục Tinh một cái, hừ một tiếng. Không tệ. Tâm trạng tốt hơn nhiều rồi! Đèn xanh bật sáng. Tiểu học tỷ lập tức xoa xoa chỗ bị véo, lại rụt tay về, tập trung lái xe. Lục Tinh bật cười. Cũng quá dễ dụ rồi. Thực ra hắn không giấu giếm chuyện này, khi nói với tiểu học tỷ cũng nói thẳng thắn. Hắn đã nghĩ đến khả năng tiểu học tỷ không chấp nhận, quyết định chấm dứt quan hệ. Không ngờ rằng. Tiểu học tỷ tuy tức giận, nhưng vẫn mượn xe đưa hắn. Đúng là......Lục Tinh một tay chống lên khung cửa xe, tiếng gió thổi từ bên ngoài vào làm hắn cảm thấy sảng khoái thoải mái. Thật đáng yêu. So với tức giận, tiểu học tỷ càng giống đang làm nũng hơn. Thật là tốt a. Mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Đến bãi đậu xe, Lục Tinh mở cốp lấy hành lý xách xuống. Khi đi đến vị trí lái, đột nhiên từ bên trong chìa ra một bàn tay.
Một giây sau. Lục Tinh bị túm lấy cổ áo kéo sát lại cửa xe. Bốn mắt nhìn nhau. Tiểu học tỷ cố tỏ ra dữ tợn nói.
“Ta nói cho ngươi biết, việc của ngươi làm xong thì mau mau về nhà, ta ở nhà chờ ngươi, không được để quá muộn đó!” Lục Tinh quay người dựa vào cửa xe, tiện thể nói ra.
“Vậy người kia thế nào?” Hắn bất ngờ bị kéo vào vị trí lái.
Ba. Một lát sau. Tiểu học tỷ đỏ mặt nói ra: “Đây là hậu quả!” Lục Tinh ngẩn người một chút, sau đó cười lớn. Tiểu học tỷ lái xe bỏ chạy mất hút. Đến khi không còn thấy bóng dáng xe đâu nữa, nụ cười trên khóe miệng Lục Tinh mới thu lại. Hắn móc từ trong túi ra một cái gương nhỏ, tỉ mỉ kiểm tra trên mặt có bị dính dấu son môi không. Kiểm tra xong.
“Nice!” Không có dấu son môi! Tâm tình Lục Tinh rất tốt, lại móc từ trong túi ra một chai nước hoa nam, xịt lên người. Không còn cách nào. Tiểu học tỷ quá thơm, hắn cần phải có chút biện pháp phòng hộ mới được. Tống Giáo Thụ quanh năm làm thí nghiệm, cái mũi còn thính hơn cả chó Đô Linh.......
Một chiếc máy bay xé gió trên bầu trời, từ Hải Thành bay về đế đô. Nhờ ơn Tống Giáo Thụ. Anh em cũng được ngồi khoang hạng nhất! Sau hai tiếng rưỡi, máy bay đáp xuống sân bay đúng giờ. Lục Tinh xách hành lý lên xe, đi đến địa chỉ mà Tống Giáo Thụ để lại ở đế đô trước khi đi. Từ lúc địa chỉ này được ghi lại, Lục Tinh liền biết, hắn sớm muộn gì cũng sẽ phải đến một chuyến. Chỉ có điều cần thời cơ thích hợp. Lục Tinh đi trước đến một quán cơm quen mua thức ăn bổ khí dưỡng huyết đã chuẩn bị trước, sau đó ngồi xe đi đến chỗ ở của Tống Giáo Thụ. Tài xế nhìn thấy Lục Tinh cầm đồ ăn trên tay, tò mò hỏi.
“Mấy món này ăn có ngon không?” Lục Tinh cười nói: “Ta tiện thể mua thôi, chú là người địa phương, có món ngon nào của Bắc Kinh giới thiệu cho cháu không?” “À, món ngon Bắc Kinh sao?” Tài xế đột nhiên lâm vào khó xử, hồi lâu sau mới lên tiếng. “Mấy món ở McDonald's ở Bắc Kinh ăn cũng ngon.” “Ha ha!” Tài xế vỗ đùi.
“Mì sợi Lan Châu ở Bắc Kinh, mì cay Trùng Khánh, mì khô nóng Vũ Hán, đậu phụ thối Trường Sa, bánh mì xé chan canh thịt cừu Tây An, bún qua cầu Vân Nam đều ngon cả.” Phụt. Lục Tinh không nhịn được cười phá lên, tán gẫu với bác tài. Nhưng khi xe đang chạy, Lục Tinh đột nhiên phát hiện không đúng.
“Bác tài, nếu mắt cháu không có vấn đề, thì vừa rồi đi ngang qua là......” “Cháu không có nhìn nhầm đâu, đi ngang qua chính là Cố Cung.” Ác thảo! Lục Tinh không dám tin nhìn lại địa chỉ của Tống Quân Trúc. Trầm mặc rất lâu. Lục Tinh rưng rưng nước mắt ghen tị. Tống Tả, đúng là phô trương thực lực a!......
Bạn cần đăng nhập để bình luận