Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 496: Lão tử Thục đạo núi

Chương 496: Lão tử Thục đạo núi “……Có ý gì?” Lục Tinh nhíu mày, bộ não vốn đang căng như dây đàn bỗng nhiên phát hiện vấn đề. Lúc tiếng súng vang lên, tầm mắt của hắn hoàn toàn bị Bành Minh Khê đang đứng cạnh ghế sofa che khuất. Nói cách khác… Hắn căn bản không tận mắt thấy Liễu Khanh Khanh nổ súng. Chỉ vì đám người áo đen kia tức giận lôi Liễu Khanh Khanh vào, hắn mới theo bản năng nghĩ là nàng.
Lục Tinh chợt nhận ra vấn đề. Hắn không hề hỏi vì sao Liễu Khanh Khanh biết mình ở đâu, là vì cảm thấy nàng có thể đã phái người giám thị hắn. Nhưng mà… Lúc nãy Bành Minh Khê nói đến Liễu Khanh Khanh, lại bảo… Liễu Khanh Khanh bị bắt về Bảo đảo. Một đại tiểu thư bị bắt trở về, thật sự có khả năng lớn đến mức giám sát được đến nơi xa như vậy sao?
Huống chi. Nếu Liễu Khanh Khanh thật sự có năng lực lớn như vậy… Thì nàng đã không phải là người đơn thương độc mã, đến tài xế còn không có, lại còn lái xe đâm vào đống đá mất mặt. Nếu giả thiết lời Liễu Khanh Khanh nói là thật, thì người có khả năng ám sát Bành Minh Khê ít nhất phải là tay bắn tỉa đi. Thế giới ma huyễn, mẹ kiếp đúng là thành ma huyễn!
Tốc độ ô tô vẫn duy trì bình ổn, Lục Tinh mặt không đổi sắc, ngón tay khẽ gõ trên vô lăng.
Trong xe im lặng hồi lâu, cuối cùng Lục Tinh tự mình phá vỡ, hắn liên tiếp hỏi: “Ngươi trộm chạy từ nhà ra à? Vì sao lại đột ngột trộm chạy? Ai cho ngươi tin tức?” Hàng loạt câu hỏi ập đến, khiến Liễu Khanh Khanh ngơ ngác há miệng không biết trả lời cái nào trước. Mà Lục Tinh vẫn liên tục tuôn ra những nghi vấn trong lòng.
“Vừa rồi vì sao ngươi không nói với bọn kia không phải mình nổ súng? Có phải ngươi muốn nhận lấy chuyện này, vì muốn trả ơn ta, có thể cải thiện quan hệ?” Liễu Khanh Khanh cúi đầu nhìn lại trang phục trên người… Chẳng phải đây là quần áo cô đang mặc, mà còn bó chặt đến kín mít sao? Sao… Sao cô lại cảm thấy trước mặt Lục Tinh mình như trần truồng, mọi thứ đều bị nhìn thấu! Cô rõ ràng chỉ nói có vài chữ mà thôi… Rốt cuộc Lục Tinh đã nghĩ kiểu gì mà ra nhiều thế?
Nghĩ ra được nhiều như vậy coi như xong. Mấu chốt là… Liễu Khanh Khanh nuốt nước bọt, mấu chốt là, hắn nghĩ lại đúng.
“Vì sao ngươi không nói gì?” Không nhận được câu trả lời, Lục Tinh nhìn Liễu Khanh Khanh qua gương chiếu hậu. Liễu Khanh Khanh cũng ngẩng đầu nhìn hắn, tay nghịch nghịch vạt áo, xoắn xuýt nhíu mày.
“Anh hỏi nhiều quá… Tôi không biết trả lời cái nào trước.” Lục Tinh:…… Lục Tinh xoa xoa sống mũi, thở dài, đưa ra một thứ tự cho Liễu Khanh Khanh.
“Bắt đầu trả lời từ câu thứ nhất.” “……Câu thứ nhất có thể lặp lại một lần nữa không?” “Liễu Khanh Khanh!” “Dạ!” Lục Tinh lớn giọng gọi tên cô, Liễu Khanh Khanh lập tức toàn thân căng cứng, thần kinh trong đầu lập tức kéo căng. Liễu Khanh Khanh cúi đầu, nhỏ giọng làm nũng: “Nhưng mà… Tôi thật sự không nhớ rõ nhiều câu hỏi như vậy đâu… Anh biết trí nhớ của tôi không tốt mà…” Lục Tinh thật hết cách, đành phải biến thành người ngụy trang, ôn tồn nói: “Bé cưng, vậy ta hỏi lại nàng một lần, lần này nàng phải nhớ kỹ nhé, memeda.” “A, trả lời hết có thể được hun hít sao?” Liễu Khanh Khanh lập tức nắm được điểm mấu chốt.
Lục Tinh đạp mạnh chân ga, suýt nữa làm Liễu Khanh Khanh lộn nhào ra ngoài, cô thực thà đáp: “Không hun thì thôi vậy.” Liễu Khanh Khanh sềnh sệch ngồi giữa hàng ghế sau, nằm sấp về trước định tiến gần đến ghế lái một chút. Nàng vẫn có đạo lý của mình, đã kém cỏi còn lớn gan nói: “……Như vậy anh nghe rõ hơn.” Lục Tinh lười so đo với Liễu Khanh Khanh, “Nói đi.” Hắn kéo cửa sổ xe lên, ngăn cách gió và tuyết bên ngoài, mùi lạnh giá của mùa đông tan biến, thay vào đó là hương hoa. Lục Tinh nghiêng mặt liếc qua Ba Lạp ở sau ghế Liễu Khanh Khanh. Liễu Khanh Khanh đang dùng điện thoại ghi lại các câu hỏi, rồi sau đó cố gắng báo cáo theo thứ tự. Theo bản năng, hình như cô cảm thấy ánh mắt quen thuộc đang dán trên người mình, liền lập tức ngẩng đầu lên.
Lục Tinh dời mắt, trong mũi vẫn còn mùi hương hoa. Ở nơi băng thiên tuyết địa này, cảm giác ngột ngạt mà gió tuyết mang đến càng mãnh liệt hơn. Loại hương hoa này lại giống như trên đỉnh núi tuyết, giữa mênh mông tuyết trắng, có bông hoa đỏ run rẩy mọc lên.
“Được rồi, tôi chỉnh lý xong rồi.” Lát sau, Liễu Khanh Khanh đã sắp xếp mạch suy nghĩ, giống như đang báo cáo cho lão sư nghe vậy. Lục Tinh chỉ vừa nghĩ tới cảnh đó đã thấy buồn cười, hai người trên đường chạy trốn cũng cos thượng sư sinh.
Liễu Khanh Khanh nhìn chằm chằm các câu hỏi ghi trong điện thoại, từng câu từng câu trả lời.
“Gia gia tôi sức khoẻ có vấn đề, người nhà đều trở về để chuẩn bị phân chia di sản.” “Hôm thi của anh, lúc đầu tôi định đến nhìn anh từ xa một chút.” Vừa nhắc tới chuyện này Liễu Khanh Khanh đã ủy khuất, xuýt xoa cánh tay Lục Tinh.
“Nhưng tôi bị người nhà bắt về trước khi vào trường… Sau đó thì tôi luôn bị giam trong nhà.” Lục Tinh liếc mắt nhìn sang. Được. Liễu Khanh Khanh chắc thấy hắn không có bằng lái, nên cũng chơi xả láng với hắn luôn. Ngồi còn không thèm ngồi, trực tiếp quỳ lên chỗ tay vịn bám vào hắn. Giỏi, tuổi trẻ đúng là sức khỏe tốt, làm được mấy động tác khó nhằn này. Lục Tinh đã hết cách.
“Nói tiếp.” Liễu Khanh Khanh rất thích kiểu ngữ khí không kiên nhẫn này của Lục Tinh, nên thành thật tiếp tục:
“Hai hôm trước, tôi nhận được một tin nhắn của số lạ gửi đến, cô ấy nói là Tống Giáo Thụ.” Tống Giáo Thụ? Nghe được ba chữ này, Lục Tinh ngẩn người.
“Cô ấy nói, cô ấy vẫn luôn giám thị hành tung của Bành Minh Khê ở nước ngoài, sau đó phát hiện Bành Minh Khê đột nhiên đến đây, thấy rất bất thường, hẳn là vì anh ở đây……” Liễu Khanh Khanh càng nói càng yếu, vì cô chợt cảm thấy đây giống như đang tiếp sức cho tình địch vậy. Rõ ràng lúc trước nàng cùng Lục Tinh cãi nhau to, cũng là Tống Giáo Thụ thêm dầu vào lửa! Nhưng… Liễu Khanh Khanh nghĩ đến những chữ trên tin nhắn kia, có chút không đành lòng mà cúi đầu, muộn giọng nói: “Tôi hỏi Tống Giáo Thụ, vì sao không tự đi.” “Tống Giáo Thụ nói……” Liễu Khanh Khanh ngẩng đầu, thấy đường phía trước bằng phẳng, chắc là không có gì xảy ra, lúc này mới dám nói.
“Tống Giáo Thụ nói… Cô ấy không đi được nữa rồi.” Liễu Khanh Khanh lập tức nhắm mắt lại. Trong lòng đếm thầm ba giây, không có chuyện gì xảy ra. Cô thử thăm dò mở to mắt. Tốc độ xe vẫn ổn định, Lục Tinh vẫn giữ vững cảm xúc, giống như không nghe được gì cả, chỉ bình thản hỏi: “Sau đó thì sao?” “Sau đó…” Liễu Khanh Khanh như chú cún nhỏ, mềm nhũn dựa vào vị trí tay vịn, giọng nói ngọt như mật.
“Sau đó cô ấy nói… Anh rất sợ Bành Minh Khê.” “Nếu gặp lại Bành Minh Khê, anh có thể không kiềm chế được, tôi tới có thể chiếu cố anh…” Lục Tinh trầm mặc thật lâu. Lâu đến mức Liễu Khanh Khanh bắt đầu hối hận, thật ra không nên nói cặn kẽ như vậy, đây chẳng khác nào đang tiếp sức cho Tống Giáo Thụ. Nhưng cô lại… Lại không đành lòng.
“Lục Tinh, anh…” Lục Tinh nắm vô lăng, giống như đang nắm chặt cán cân nghiêng của thế giới, trong lòng chỉ còn lại lý trí. Hắn đột ngột bình tĩnh hỏi: “Ngươi có liên lạc với ba của ngươi không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận