Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 169: Một cái cơ hội

Chương 169: Một cơ hội Tiếng còi báo động của xe cứu hỏa vang lên, có bình chữa cháy phun nước, trời bỗng đổ mưa. Thiên thời địa lợi nhân hòa, ngọn lửa nhanh chóng bị dập tắt. Lục Tinh bình tĩnh đứng trên bậc thang, nhìn chằm chằm đám người hỗn loạn đang túm tụm trước khu nhà trọ cũ bị khói đen bao trùm. Hắn đột nhiên cảm thấy linh hồn mình bị kéo ra, lơ lửng lạnh lùng giữa không trung, nhìn xuống trận hỏa hoạn nhanh chóng được ứng cứu này.
Xoạch. Một giọt mưa rơi vào mặt Lục Tinh, cảm giác lạnh buốt kéo hắn trở lại thực tại. Lục Tinh ngẩng đầu nhìn lên. Mây đen vần vũ, mưa bắt đầu tí tách rơi. Lục Tinh sờ mặt mình, xúc cảm ẩm ướt khiến hắn gần như muốn cười chế giễu.
“Sao giờ mới biết mưa?” Thế giới này không có người nào là không có điểm yếu, chỉ là chưa chạm đến chỗ đau mà thôi. Lục Tinh có thể nhìn rõ điểm yếu của tất cả mọi người, đồng thời cẩn thận tránh né. Vì vậy hắn cũng có thể thấy rõ điểm yếu của chính mình.
Ngay lúc này. Lục Tinh vẫn luôn canh cánh trong lòng về vụ hỏa hoạn kia. Vì sao mấy năm trước không có mưa? Nếu như đêm đó trời mưa, có lẽ cô nhi viện đã không bị thiêu rụi nhanh như vậy? Nếu như cô nhi viện không bị phá hủy, vậy có phải hắn đã không đến mức tự mình ép bản thân đến bước đường này? Nhìn lên bầu trời chuyển từ mưa nhỏ sang mưa lớn, một cảm giác hoang đường lớn lao trào lên trong lòng Lục Tinh.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì bọn họ lại không sao cả? Nhưng khi nhìn thấy những người nóng lòng trở lại khu trọ, vui mừng vì không có ai bị t·h·ư·ơ·n·g v·o·n·g, Lục Tinh lại cảm thấy mình không nên nghĩ như vậy. Bản thân hắn bất hạnh, tại sao lại muốn trút thêm đau khổ lên người khác? Như vậy thật quá hèn hạ.
“Học đệ.” Một giọng nói trong trẻo kéo Lục Tinh trở về với thực tại. Hắn hồi phục tinh thần. Từ khi phát hiện có khả năng xảy ra cháy, tiểu học tỷ đã lao thẳng vào khu căn hộ cũ, túm lấy một bà giáo sư lớn tuổi ở tầng hai cõng xuống. Thì ra câu trước kia tiểu học tỷ nói có thể cõng được hắn không phải là khoác lác. Mà bây giờ. Tiểu học tỷ đang đứng ở lối thoát, trên mặt còn có vài vệt đen, bên hông kẹp một chú mèo con đáng thương bị hun đen. Lục Tinh từ đầu đến cuối vẫn đứng thờ ơ ở đó.
Cho nên. Tiểu học tỷ sẽ nói gì, sẽ trách cứ hắn không chịu giúp đỡ, hay sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt thất vọng?
Lục Tinh đứng trên bậc thang, trầm mặc nhìn tiểu học tỷ từng bước đi tới.
“Học đệ.” Liễu Khanh Khanh thả mèo trong tay xuống đất, cẩn thận bước lên bậc thang, quan sát biểu cảm của Lục Tinh. Một cảm giác định mệnh chưa từng có đổ xuống vai cô, cô bỗng có cảm giác rằng đây là cơ hội mà thượng thiên ban cho. Đây là cơ hội duy nhất để cô có thể tiếp cận Lục Tinh. Cơ hội thoáng qua là mất. Thế là, Liễu Khanh Khanh theo bản năng nói ra những lời có lợi nhất cho mình. Cô nói.
“Học đệ, tay ngươi đang run.” “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ ngươi!” Cô nắm lấy tay Lục Tinh. Truy tinh chỉ nam - xuất hiện vào lúc đối phương cần nhất. Không phải ai cũng có thể đưa ra quyết định chính xác trong vài giây ngắn ngủi. Nhưng giờ phút này, trong sự lựa chọn của số phận, Liễu Khanh Khanh kinh ngạc phát hiện, cô đã chọn đúng. Vì Lục Tinh đã nắm lại tay cô. Niềm vui sướng vô bờ bến lập tức tràn ngập trái tim Liễu Khanh Khanh, cô vốn cho rằng mình sẽ phải chiến đấu lâu dài với Lục Tinh. Vì từ khi gặp mặt, Lục Tinh vẫn luôn tỏ ra giải quyết việc công, chưa từng tiến lại gần cô dù chỉ một bước. Nhưng bây giờ. Bàn tay Lục Tinh đang thật sự nắm lấy cô. Liễu Khanh Khanh muốn, cô đã thực sự mở ra được một góc nhỏ trong nội tâm cứng rắn của Lục Tinh.
“Tay ta bẩn, sẽ làm bẩn cả ngươi mất, chúng ta về phòng rửa tay nhé?” Liễu Khanh Khanh nắm tay Lục Tinh, nũng nịu lắc nhẹ.
Meo ~~~ Chú mèo con được Liễu Khanh Khanh cứu chạy đến dụi vào chân Lục Tinh. Liễu Khanh Khanh không đoán ra Lục Tinh thích hay không thích, liền hỏi.
“Học đệ, ngươi có thích mèo không?” “Không thích.” Meo ~~~ Chú mèo kia như thể nghe hiểu tiếng người, thất vọng lùi lại hai bước, rồi buồn bã nằm xuống đất. Liễu Khanh Khanh nhìn chú mèo, gật đầu.
“Ta cũng không thích.” Hai người lại trở về căn hộ của Liễu Khanh Khanh, lần này Lục Tinh đã nhìn rõ số phòng — 301.
Trở lại phòng lần nữa, Liễu Khanh Khanh có thể cảm nhận rõ ràng không khí giữa mình và Lục Tinh đã thay đổi so với trước. Một cảm giác vi diệu khó tả đang quanh quẩn bên hai người. Khi Liễu Khanh Khanh đang rửa mặt và tay trong nhà vệ sinh, trong lòng không giấu nổi sự vui sướng.
Hắc hắc. Lục Tinh, rốt cuộc ngươi có cái gì cũng sẽ bị dạy thôi. Cô không ngờ, cái truy tinh chỉ nam này lại hữu hiệu đối với chính bản thân Lục Tinh! Tuyệt! Đúng là thương nhân có tâm! Đợi đến khi theo đuổi được Lục Tinh, nhất định cô sẽ bao cho Lục Tinh một hồng bao lớn. Liễu Khanh Khanh không tin Lục Tinh sẽ không có ai theo đuổi. Nhưng rất x·i·n· l·ỗ·i các tình địch, cô đã thành công tìm được máy gian lận, đồng thời hạ gục các nàng ngay tức thì. Không còn cách nào, trong tình yêu vốn không có công bằng. Liễu Khanh Khanh hiểu rằng ai cũng có nỗi sợ riêng, Lục Tinh sợ lửa không có nghĩa là anh không hoàn hảo, chỉ là anh vẫn là người mà thôi. Người không có nỗi sợ hãi, mới thật sự là coi thường sinh mạng.
“Học đệ, nếu khát thì trong tủ lạnh có đồ uống và nước khoáng.” Liễu Khanh Khanh không nghe thấy động tĩnh trong phòng khách, sợ Lục Tinh vụng trộm bỏ đi nên mới cất tiếng hỏi dò.
“Được.” A! Lục Tinh không đi! Liễu Khanh Khanh nhìn chằm chằm vào khóe miệng mình đang vui vẻ đến mức lộ ra lúm đồng tiền trong gương. Truy tinh chỉ nam, thành công lớn rồi (๑•̀ㅁ•́ฅ)!
Một bên khác. Lục Tinh mở tủ lạnh, không khỏi trầm tư. Trong tủ lạnh, ngoài mấy chai nước khoáng và Cocacola ra thì toàn là nước ép dứa. Ách. Tiểu học tỷ thích ăn dứa sao? Lục Tinh không quá thích ăn dứa, luôn cảm giác như dứa đang ăn mình, ăn nhiều thì đau miệng, ép thành nước thì còn được.
Liễu Khanh Khanh đi ra thấy Lục Tinh đang uống nước dứa, một hơi không lên kịp, bị sặc đến ho khan. Khụ khụ khụ! Không phải! Học đệ! Nước dứa kia không phải để cho ngươi uống! Vẻ mặt Liễu Khanh Khanh suýt chút nữa thì mất kiểm soát. Có trời mới biết đây là tiểu muội của một bạn học nói cho cô bí quyết nhỏ. Nói là uống nước ép dứa thì có thể ngọt ngào hơn. Mặc dù cô không biết là thật hay giả nhưng vẫn cứ chuẩn bị.
“Sao vậy?” Lục Tinh nghi hoặc nhìn Liễu Khanh Khanh, tự nhủ mình cũng đâu có làm gì đâu. Liễu Khanh Khanh lắc đầu, ngồi xếp bằng xuống chiếc ghế sô pha đối diện Lục Tinh, ôm một chiếc gối sơ âm trong tay, chống cằm hỏi.
“Học đệ, vừa nãy ngươi làm ta sợ muốn c·h·ế·t, ta tưởng ngươi phát hoảng.” “Không có.” Lục Tinh cười, “trước kia gặp hỏa hoạn rồi, rất ghét lửa.” Liễu Khanh Khanh suy nghĩ một chút, rồi chớp mắt mấy cái.
“Vậy bây giờ có nghĩa là ngươi đang chia sẻ bí mật cho ta sao?” Lục Tinh gật đầu: “Ừ, dù sao thì ta cũng biết bí mật của ngươi rồi còn gì.” Ánh mắt của Lục Tinh quá mức thẳng thắn, khiến Liễu Khanh Khanh định trêu chọc mà thành ra bị trêu, mặt cô đỏ bừng lên. Cô biết quá rõ những gì Lục Tinh đang nói đến. Không phải là mấy món đồ chơi nhỏ của cô sao. Đáng ghét! Liễu Khanh Khanh nũng nịu hỏi:
“Vậy ngày mai ngươi có đến không, ta còn muốn cosplay nhiều nhân vật nữa.” Nói dối, làm sao cô có thể mặc quần áo hở hang như vậy để đi triển lãm Anime. Lục Tinh suy nghĩ một chút, rồi vẫn gật đầu. Hắn nhìn sâu vào gương mặt mềm mại, đáng yêu của Liễu Khanh Khanh, hắn biết mình đang làm gì… Trong sự cố gắng giữ Lục Tinh ở lại hết mức có thể của Liễu Khanh Khanh, cuối cùng Lục Tinh vẫn chống dù rời đi. Đợi đến khi Liễu Khanh Khanh lên lầu, Lục Tinh cầm chiếc xúc xích hun khói trong tay, lượn một vòng quanh bức tường, cuối cùng cũng tìm được chú mèo kia. Lục Tinh nhìn chú mèo con toàn thân ướt sũng nói.
“Ta còn nghĩ tại sao ngươi đen thế, thì ra vốn là một chú tiểu hắc miêu.” Mèo đen trong văn hóa truyền thống vốn mang điềm gở, không được yêu thích cũng là chuyện bình thường. Nhìn tiểu hắc miêu đang ăn xúc xích hun khói, Lục Tinh ngồi xổm trên đất thở dài một hơi thật sâu. Đối diện khu trọ cũ vẫn có người đến xử lý hậu quả. Hôm nay hắn đã thật sự thất bại rồi. Tiểu học tỷ nói đúng, hắn đang run vì ứng kích. Người trong đêm đông giá lạnh, hoặc là đi đến cuối cùng rồi tự hủy hoại bản thân, hoặc là sẽ nắm lấy một tia sáng yếu ớt. Ngay cả Tống Quân Trúc, một người lạnh lùng, cao ngạo cũng không tránh được chuyện đó. Huống chi là hắn. Có thể nói. Từ khi số tiền tích lũy đã đủ, cả người hắn liền lâm vào kỳ mệt mỏi, cảm thấy mọi thứ quá dễ dàng. Lục Tinh không nhịn được muốn biết, về sau cuộc sống tự do sẽ như thế nào. Hắn còn có thể thích người khác được không? Hắn còn có thể vượt qua cuộc sống bình thường của người khác hay không?
“Tiểu học tỷ à.” Lục Tinh xoa đầu mèo, khẽ nói.
“Ta có thể tìm lại khả năng yêu người trên cơ thể cô không?” Một người không thể tự diễn trọn vẹn một vở kịch tình yêu. Mọi trò vặt vãnh đều có thể có đất dụng võ, cũng chỉ là một người khác dung túng mà thôi…… Trên lầu.
Liễu Khanh Khanh núp trong bóng tối, thập phần hóng hớt ngồi xổm bên cửa sổ. Cô cẩn thận đưa ống nhòm lên mắt. Khi nhìn thấy Lục Tinh đang cho mèo ăn, Liễu Khanh Khanh nở nụ cười ngây thơ, nuông chiều nói.
“Đồ miệng thì nói không thích, nhưng lòng thì lại quan tâm trẻ con.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận