Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 457: Thuốc đặc hiệu

Trì Việt Sam không hiểu. Vốn dĩ luôn quấn quýt, làm nũng với nàng như một chú mèo nhỏ, giờ phút này Tiểu Bạch thay đổi hoàn toàn, giống như một con mèo lười. Nó nằm uể oải trong lòng bàn tay của Soley, rộng mở bụng, mặc cho Soley vuốt ve. Vì cái gì? Dựa vào cái gì? Thời gian hơn một năm trôi qua, nàng lại tìm thấy cảm giác như lúc trước ở sảnh âm nhạc, nhìn thấy Lục Tinh cùng Liễu Khanh Khanh nắm tay nhau. Lúc đó, trong lòng nàng chỉ có ba chữ. Dựa vào cái gì? Giờ phút này, cảm giác giống y như lúc đó. Hiện tại là tháng tám, mùa hè ở Hải Thành vẫn chưa kết thúc, không khí vẫn cực kỳ nóng nực. Thế nhưng, Trì Việt Sam cảm thấy như mình bị ném vào một vùng băng giá hoang vu. Rất lạnh, vô cùng lạnh. Linh hồn nàng như bị kéo ra khỏi thể xác, thờ ơ, lơ lửng giữa không trung, lạnh lùng quan sát khung cảnh này. Trên ghế salon. Một lão nhân hiền từ, một nam hài tiêu sái tùy ý, một cô gái tóc vàng mắt xanh. Cùng, một con mèo ngoan ngoãn nghe lời. Diệu thật khéo! Nếu như nàng xem b·ứ·c tranh này tr·ê·n TV, có lẽ cũng không nhịn được mà cảm thán đây là một gia đình ấm áp của thời đại mới. Nhưng không may, nàng đang ở ngay hiện trường, lại lạc lõng một mình. Trì Việt Sam nhếch khóe miệng, nghe thấy tiếng ngáy thoải mái của Tiểu Bạch, nàng đặt chén trà đang cầm trên tay xuống. “Wow! Con mèo này đáng yêu quá!” Soley vốn là bác sĩ thú y, đương nhiên có thiện cảm đặc biệt với thú cưng. Cô vuốt đầu Tiểu Bạch, sau đó nói với Triệu nãi nãi. “Nãi nãi, con mèo này rất đáng yêu, nhưng nó cần phải ăn ít lại.” “Bây giờ cân nặng của nó đã vượt quá tiêu chuẩn, nếu tiếp tục tăng cân sẽ ảnh hưởng đến sự p·h·át triển của nó.” “A? Vậy, vậy ta sẽ cho Tiểu Bạch ăn ba bữa một ngày.” Triệu nãi nãi nghe xong liền luống cuống. Lục Tinh ngơ ngác. Không phải chứ? Cái gì mà sau này ăn ba bữa một ngày? “Chẳng lẽ trước đây nó ăn tận năm bữa một ngày sao?” Lục Tinh khó tin, hai người già này thật sự là cuồng sủng vật rồi. Tiểu Bạch có vẻ như nghe hiểu hay sao ấy. Nó đang ngoan ngoãn tự nhiên lại giơ chân đạp vào tay Soley một cái, lộ ra thân hình mập mạp tròn lẳn. Lục Tinh: "...... Đúng là một con mèo mập khỏe mạnh." Dù sao Tiểu Bạch cũng đã nuôi được một thời gian khá lâu, sớm đã có tình cảm. Hiện tại Triệu nãi nãi nghe nói Tiểu Bạch có thể gặp vấn đề, lập tức hỏi ý kiến Soley về các vấn đề liên quan. Bà chăm chú đến mức hận không thể móc laptop ra để ghi chép lại từng cái một. Trì Việt Sam uống cạn nước trà, sau đó đứng lên, nói với Triệu nãi nãi. “Nãi nãi, sáng mai con có buổi tập ở viện, con về trước ạ.” “Nãi nãi giữ gìn sức khỏe, mấy gói dùng thử kia nãi nãi nhớ dùng nha, có hiệu quả thì nói với con, con sẽ mang đến nữa.” “Hôm nay cũng muộn rồi, xe con ở ngay ngoài, nãi nãi đừng tiễn.” “Vất vả lắm cháu trai mới về, nãi nãi cứ ở lại tâm sự cùng hắn đi ạ.” Nói xong những lời này, nàng quay sang nói với Soley. “Soley, tôi có chút chuyện muốn đi, cô có muốn kết bạn với tôi không?” “Nếu phim tài liệu của cô chuẩn bị ra mắt, có thể liên lạc với tôi.” Soley nghe vậy như phát điên, lập tức móc điện thoại ra. “Wow! Ồ! Cô là t·h·i·ê·n Sứ! Tôi yêu cô!” Trì Việt Sam nở một nụ cười chuẩn mực lại lịch sự, nàng ân cần hỏi. “Cô mới đến trong nước, có Wechat chưa, hay là phải nhớ số điện thoại?” “Tôi có Wechat!” Soley vui vẻ ấn mở biểu tượng APP, hào hứng nói. “May là Lục giúp tôi đăng ký!” Triệu nãi nãi giật giật mí mắt, muốn bịt miệng Soley lại. Nhưng Trì Việt Sam nghe vậy, vẻ mặt không hề thay đổi, chỉ nhẹ nhàng nói. “Vậy thì tốt rồi, quan hệ của mọi người tốt thật.” Soley gật đầu liên tục, “tôi rất t·h·í·c·h Lục, anh ấy là người đàn ông phương Đông đẹp trai nhất mà tôi biết!” “Ồ? Nghe có vẻ cô còn có người đàn ông phương Tây đẹp trai nhất?” Trì Việt Sam nhếch mép, trêu chọc. Triệu nãi nãi mồ hôi đầy đầu. Bà đã tuổi cao như này rồi, coi bói cũng không nói còn gặp phải kiếp này nữa?! Soley bị Trì Việt Sam hỏi đến đứng hình, cô khen Lục Tinh lúc đó hoàn toàn không nghĩ nhiều. Nhưng suy nghĩ lại thì cô quyết định nói. “Cho dù là đàn ông phương Tây hay đàn ông phương Đông, Lục đều là…” “Được rồi, thời gian không còn sớm nữa.” Trì Việt Sam liếc nhìn chiếc đồng hồ mảnh trên cổ tay, tự nhiên cắt ngang lời Soley. Nàng cầm chiếc túi xách trên ghế salon lên, khóe môi nở nụ cười thản nhiên, phất tay nói. “Vậy tôi đi trước, gặp lại sau.” Từ đầu đến cuối, nàng không nhìn Lục Tinh lấy một lần. Lục Tinh vẫn đứng sau lưng Triệu nãi nãi và Soley, lặng lẽ quan sát mọi hành động của Trì Việt Sam. Trì Việt Sam xoay người nhanh gọn, vạt váy màu xanh nhạt lướt qua không tr·u·ng như Lãnh Nguyệt loan đ·a·o. Hồ Điệp bay đi. Mắt Lục Tinh, không nói một lời. Hôm nay có thể gặp Trì Việt Sam ở đây, có chút bất ngờ, nhưng cũng không hẳn quá bất ngờ. Hắn và Trì Việt Sam rất giống nhau. Nếu là hắn muốn xây dựng mối quan hệ với một người, nhất định sẽ bắt đầu từ những người xung quanh người đó. Mà Trì Việt Sam vất vả lắm mới lấy được cảm giác tồn tại trước mặt ông bà, thì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Bởi vậy. Lúc ngồi máy bay về nước, hắn nhìn những tầng mây ngoài cửa sổ, đã nghĩ đến một việc. Nếu nhất định phải có một k·h·á·c·h đến nhà, thì ai sẽ đến trước. Trì Việt Sam. Ngoài cửa sổ bầu trời xanh thẳm có những đám mây trắng lơ lửng, cái tên đầu tiên hiện lên trong đầu hắn là cái tên này. Có ý nghĩ, liền phải có kế hoạch. Thế là trên máy bay, hắn đã nói cho Soley một chút về cách đối phó. Nếu Soley thực sự không chống đỡ nổi, cứ giả vờ không hiểu là được, dù sao cô ấy cũng là người nước ngoài. Chỉ là không ngờ. Từ lúc bước vào nhà đến giờ, biểu hiện của Soley có thể gọi là đặc sắc tuyệt luân, không một kẽ hở. "Lục, hình như cô ấy không vui." Soley nhìn cánh cửa phòng vừa đóng lại, có chút nghi ngờ có phải mình đang làm sai điều gì không. Vừa rồi nữ nghệ sĩ đó rất xinh đẹp, lại rất lễ phép, ngay cả tiếng đóng cửa cũng rất nhẹ nhàng. Trông cô ấy không giống người x·ấ·u... Soley nói những lời này bằng tiếng Anh, nên Triệu nãi nãi không hiểu, bà liền hỏi. "Soley, cháu nói gì vậy?" Triệu Trân Châu lúc này tâm lý vô cùng phức tạp. Tuy rằng tình cảm của Tiểu Trì và cháu trai bà có chút rối rắm, nhưng Tiểu Trì đối xử với bà thực sự rất tận tâm. Lòng người khó tránh bị lay động, thời gian dài như vậy sét đ·á·n·h không tới, bà cũng có chút mềm lòng. Lục Tinh liếc nhìn Soley một cái, sau đó nói với nãi nãi. “Soley nói mèo mập Tiểu Bạch nếu còn ăn như vậy nữa, sẽ phải vào b·ệ·n·h viện đó.” "A? Nghiêm trọng vậy sao!" Soley nhìn Lục Tinh một cái, rồi kéo tay Triệu nãi nãi gật đầu nói. "Đúng đó nãi nãi, cháu nói mấy điểm cần chú ý, thứ nhất, giống mèo này cân nặng của nó..." Bên tai văng vẳng khẩu âm bản "lời dặn của bác sĩ". Dưới ánh đèn sáng rực, Lục Tinh đi vòng qua ghế sofa, bàn tay đặt lên thành ghế, nơi Trì Việt Sam vừa ngồi. Tr·ê·n thành ghế, đặt gọn ghẽ đôi giày kịch mà nàng đã mang hôm nay. Lục Tinh hít một hơi, hương hoa U Lan nhàn nhạt còn lưu lại, phủ lên gương mặt hắn. Đầu ngón tay hắn chạm vào dải lụa mềm mại trên đôi giày kịch, đầu tiên là nhẹ nhàng vuốt ve, rồi đột ngột nắm c·h·ặ·t. Lục Tinh nghiêng đầu, một tay nắm chặt dải lụa, một tay khác m·ạ·n·h mẽ giật, kéo dải lụa ra khỏi lòng bàn tay. Tựa như...... Trì Việt Sam đã làm như vậy. Lục Tinh lặp đi lặp lại mấy lần hành động kéo dải lụa ra khỏi lòng bàn tay, nhưng vẫn không có cảm giác gì. Khi Trì Việt Sam vừa làm động tác đó, não bộ của hắn rõ ràng hơi ngẩn ra một chút, có một cánh hồ điệp nhẹ nhàng lướt qua trong tim. "Sao lại không đúng vậy?" Thử lại mấy lần, vẫn không thể tìm được cảm giác đó, Lục Tinh đành từ bỏ, ngã người vào ghế sofa. “Hửm? Cái gì đây?” Xương cụt của hắn đột nhiên cảm thấy cấn cấn vật gì đó. Lục Tinh tay mò ra phía sau, lấy ra một lọ nhỏ. Tr·ê·n thân lọ toàn là những chữ tiếng Anh về y học, hắn cau mày nhìn trong ba giây rồi lập tức đầu hàng. "Soley! Cái này là gì?" "Nãi nãi, hình như cái này là Trì Việt Sam để quên, hay là bà quay đầu hỏi địa chỉ rồi gửi cho cô ấy đi." Soley đang nói chuyện với Triệu nãi nãi thì nghe Lục Tinh gọi, liền khó chịu bước đến. Cô cầm lọ nhỏ trong tay Lục Tinh, nheo mắt nhìn vài lần, vẻ mặt đang tươi cười bỗng chốc c·ứ·n·g đờ. “Lục…….” "Đây là t·h·u·ố·c đặc hiệu chữa hen suyễn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận