Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 174: Hoan nghênh về nhà!

Chương 174: Hoan nghênh về nhà!【 Trì Việt Sam 】: Bởi vì cam tâm tình nguyện sa vào, dù cho c·h·ế·t cũng không cần được cứu vớt. 【 Lục Tinh 】: Tạp Bì Ba Lạp (bản nháp) vẫn sống rất tốt, c·h·ế·t cũng được....【 Trì Việt Sam 】: Trên thế giới bất kỳ một nhà t·ù nào, yêu đều có thể phá cửa mà vào. 【 Lục Tinh 】: Xâm nhập trái phép, cần phải báo động....【 Trì Việt Sam 】: Ta cho ngươi một người chưa bao giờ có tín ngưỡng sự tr·u·ng thành. 【 Lục Tinh 】: Ngươi là công vụ viên, không thể tin tưởng tôn giáo....【 Trì Việt Sam 】: Người luôn ở gần vô hạn hạnh phúc nhất là lúc hạnh phúc nhất. 【 Lục Tinh 】: Hạnh phúc tỷ.......Đúng vậy. Đây là dòng trạng thái Trì Việt Sam đăng mà chỉ có Lục Tinh thấy được. Nàng nghĩ không có việc gì thì đăng vài dòng trạng thái, chỉ cho Lục Tinh thấy thôi, thử xem có câu được hắn không. Kết quả. Lục Tinh cứ thế về. Hắn thế mà cứ như vậy về! Đây vẫn chỉ là một phần trong số những hồi đáp đó. Lục Tinh đôi khi sẽ trả lời, nhưng phần lớn thời gian thì cứ như không thấy gì. Thế nhưng mà. Chính là những dòng trả lời ít ỏi này cũng đủ làm Trì Việt Sam đau đầu. Lần này Trì Việt Sam đến ngoài việc đưa ông bà về còn có thêm một nhân tố làm cho nàng bực bội đến độ muốn lên t·h·i·ê·n bởi những hồi đáp trên vòng bạn bè. Bao nhiêu lần rồi, bao nhiêu lần hơn nửa đêm nàng đăng trạng thái xong, đang định chìm vào giấc ngủ ngon thì thấy Lục Tinh trả lời. Kết quả trực tiếp tức giận đến cả người tỉnh táo! Trì Việt Sam cũng không biết Lục Tinh rốt cuộc là đang giỡn hay là nghiêm túc. Bảo là không quan tâm đi, nhưng lại trả lời. Mà bảo là trả lời đi, thì càng giống như là đang trêu tức người khác. Đã xem, trả lời lung tung. Trì Việt Sam một khi cảm thấy huyết áp mình thấp liền lập tức mở lại mấy dòng hồi đáp kia ra xem, trong nháy mắt huyết áp lại vọt lên. Nhưng bây giờ. Trì Việt Sam quay đầu liếc nhìn. Lục Tinh đang nằm dài bên cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, gió thổi tóc hắn bay tán loạn, làm nhăn cả đôi mắt đen láy trầm tĩnh của hắn. Hắn vẫn luôn là như thế này. Lúc nói chuyện thì như một c·ậ·u t·h·i·ế·u n·i·ê·n hăng hái, lúc không nói gì thì lại u uất, trầm lặng không thôi. Trì Việt Sam chỉ cần nhìn như thế này thôi, thì cũng hết bực tức. Được thôi. Nàng tự nguyện mà. Lục Tinh đã thuê hai chiếc xe, một chiếc xe để chở hành lý, còn một chiếc xe bảy chỗ để chở người. Trì Việt Sam còn chưa kịp khen Lục Tinh thì lại đột nhiên nghĩ tới. Lục Tinh có phải đoán được nàng muốn đến rồi không? Trong thoáng chốc. Một luồng ý lạnh lan khắp cả người, Trì Việt Sam không nhịn được mà nghĩ, rốt cuộc thì Lục Tinh có tin cái lý thuyết "anh em tốt" của cô hay không? Nhưng Trì Việt Sam lại không thể mở miệng hỏi. Chỉ cần nàng không mở miệng hỏi thì nó vẫn là một trạng thái chồng chéo giữa tin và không tin, nhưng chỉ cần nàng mở miệng hỏi thì chắc chắn nó sẽ sụp đổ. Sau một hồi suy nghĩ. Trì Việt Sam quyết định sáng suốt là không hỏi. Liên tưởng đến tính cách của Lục Tinh, Trì Việt Sam nghĩ, Lục Tinh rất ghét những tình huống xung đột. Có lẽ, chỉ cần nàng im lặng sống mà không quấy phá thì Lục Tinh sẽ không quan tâm cái trạng thái chồng chéo giữa tin và không tin này đâu. Mộc ngỗng ở giữa, long xà chi biến. Hiện tại thời cơ chưa chín muồi, nàng vẫn nên ẩn nhẫn, ẩn nhẫn. Lục Tinh tốt xấu gì cũng nghe nàng giở trò lâu như vậy, mà nàng lại chỉ muốn dựa vào mấy tuần hoặc vài tháng để hạ gục Lục Tinh. Sao có thể chứ? Bất quá không sao cả, Trì Việt Sam cúi đầu, cong khóe môi lên. Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một cuộc chiến lâu dài rồi. Khi luyện tập kỹ năng cơ bản thì một động tác phải luyện tập khô khan hàng ngàn, hàng vạn lần. Nàng cả đời này nhiều nhất chính là sự kiên nhẫn. Trì Việt Sam kéo áo choàng trên người, lẳng lặng thu mình vào ghế, nhẹ nhàng thở dài. Thế nhưng, cũng đừng quá lâu có được không? Đường về nhàm chán, Trì Việt Sam quay đầu nhìn hai ông bà đang xem video ngắn, khuyên nhủ. “Ôi chao, ông bà ơi, hai người bớt chơi điện thoại một chút đi.”Lục Tinh quay đầu, đồng tình nói. “Đúng đấy, xem điện thoại nhiều không tốt cho mắt.”“Quay đầu nếu hai người thành hai ông bà nghiện mạng, cháu sẽ đập nồi bán sắt đưa hai người đi học trường lão niên, cho hai người tìm bạn già.”Phụt. Trì Việt Sam nhịn không được bật cười. Trì Thủy cũng không kiềm được mà ngồi bên cạnh cười ha ha. Hai ông bà cũng ngại ngùng mà cười cười, cất điện thoại đi. “Được được được, không xem không xem.”Trì Việt Sam cười một tiếng, giơ tay ra, Trì Thủy bên cạnh liền nhanh nhảu đưa qua một chiếc quạt nhỏ. Nàng nói: “Ông bà nhìn con thôi, con hát cho hai người nghe nha.”Lục Tinh kinh ngạc nhìn Trì Thủy. “Sao ngươi biết nàng muốn cái gì vậy......”Trì Thủy vô cùng kiêu ngạo ưỡn ngực, vỗ vỗ ngực. “Từ khi sinh ra ta đã là người hầu của tỷ ta rồi, coi như ta ghét tỷ ta đến mức nào thì ta vẫn tuyệt đối tr·u·ng thành với tỷ ấy, mặc dù nàng luôn coi ta là c·h·ó để sai bảo, nhưng ta hầu hạ nàng mấy chục năm rồi, coi như nàng sinh con, ta cũng là người hầu của con nàng, vị thế đời thứ ba của ta không thể lay chuyển!”Hả? Lục Tinh chấn động nhìn Trì Thủy. Không phải anh em ơi. Rốt cuộc thì ngươi có nhược điểm gì trong tay tỷ ngươi mà bị uy h·i·ế·p nháy mắt mấy cái vậy hả! Mặt Trì Việt Sam đã tái mét. Nếu không phải muốn duy trì hình tượng của mình, chắc giờ nàng đã bịt miệng Trì Thủy lại rồi. Trì Việt Sam vội vàng giải t·h·í·c·h với ông bà: “Thằng bé con nít thôi, hai đứa cháu thân nhau, chỉ là đùa giỡn thôi ạ.”Tôn Đô làm mặt quỷ. Nhìn vẻ mặt của Trì Thủy không giống đùa đâu. Trì Việt Sam mồ hôi nhễ nhại, vội vàng hỏi: “Ông bà muốn nghe bài gì không, cháu hát liền, bài nào cũng được hết.”Trong lúc Trì Việt Sam đang hát tuồng, Lục Tinh cẩn t·h·ậ·n chọc chọc cánh tay của Trì Thủy, khẽ hỏi. “Anh bạn, nàng cho ngươi lợi lộc gì hả?”“Mẹ tao quản tao nghiêm lắm, tỷ tao thường lén cho tao tiền tiêu vặt mỗi tháng.”“Để mua chuộc hả?”“10. 000.”Cái gì?! 10.000! Lục Tinh lại lần nữa b·ị s·ố·c. Hắn lại phá phòng rồi. “Gia đình của các ngươi kiểu gì vậy?”Lục Tinh trong nháy mắt cảm thấy g·h·e·n t·ị, sao hắn lại không có một người tỷ như thế nhỉ. Trì Thủy vừa định trả lời Lục Tinh, thì đã bị Trì Việt Sam liếc cho một cái, hắn lập tức im bặt. Ok, fine. Tyrannosaurus, ngươi như thế này nếu mà gả cho Lục Tinh thì hắn sớm muộn gì cũng phải gọi là bị l·ừ·a đấy......“Hoa lê vài lần đón gió k·h·ó·c, lại thấy cành rời gốc chưa rời, từ hôm nay trở đi gương vỡ lại lành, than ta tuổi xuân còn có chỗ dựa......”Theo giọng hát của Trì Việt Sam, xe cũng đến nơi. Trong thôn xung quanh huyện, phần lớn đều là những ngôi nhà hai tầng xây trên mặt đất, không có tráng lệ, khoa trương như cung điện. Khác với rừng thép trong thành phố, loại phong cảnh có thể nhìn thấy chân trời này cũng có một nét đặc biệt. Xe lái vào sân, lập tức chiếm hết chỗ. “Trì Thủy, xuống khuân đồ.”“Vâng!”Trì Việt Sam không hề khách sáo mà sai bảo Trì Thủy. “Cháu ngoan, có phải là cháu đã dặn người đến quét dọn trước rồi không?”Trong ngoài sân nhỏ này đơn giản, sạch sẽ một cách khó tin. Triệu Hận Mỹ đứng trong sân trong nháy mắt đột nhiên cảm thấy. Tất cả đều như ngày hôm qua. Tâm thần bất định khi trở về quê hương cũng tan biến hết. Lục Tinh lấy lại tinh thần, vừa cười vừa nói: “Vừa mở cửa ra đã thấy sạch sẽ, như vậy thoải mái hơn một chút thôi.”Trì Thủy vỗ đầu một cái. “Sao tao không nghĩ ra điều này nhỉ!”Còn phải rèn luyện thêm nữa! Một đoàn người bận rộn, Lục Tinh lại lảm nhảm đi một vòng quanh sân nhỏ. Đã lâu, rất lâu rồi hắn chưa từng về. Hắn từng hóng mát ở trong cái sân này, từng nghe tiếng ve kêu văng vẳng bên tai, từng đắp người tuyết trong sân này, ngắm nhìn đầy trời bông tuyết rơi đầy đầu. Tất cả mọi thứ đều lạ lẫm nhưng cũng thật quen thuộc. Mà bây giờ. Mùa hè lại sắp đến. Lục Tinh thất thần, hắn rõ ràng chỉ rời đi có ba năm, mà có cảm giác như đã trải qua vài đời rồi. Muốn mua hoa quế và mua rượu về. Lúc đang chuẩn bị dỡ đồ từ trên xe trước khi rời đi, Lục Tinh đưa máy ảnh cho sư phụ lái xe. “Sư phụ, chụp cho chúng con kiểu ảnh nha.”“Không vấn đề!”Lục Tinh vẫn đứng giữa ông bà, chỉnh trang lại quần áo một cách trịnh trọng. Trước khi đi hắn vẫn còn là một cái mầm cây nhỏ lung lay sắp đổ, chỉ trong vòng ba năm ngắn ngủi, hắn đã sớm trở thành một cây đại thụ che trời rồi. Hiện tại, hắn đã có thể trở thành chỗ dựa cho người khác. Ông bà nắm lấy tay Lục Tinh, rõ ràng khóe miệng đang cười mà nước mắt thì không cầm được mà cứ rơi xuống. Trì Việt Sam và Trì Thủy mỗi người cầm một ống pháo hoa. “Một, hai, ba......”Đoàng! Pháo hoa nổ tung, rợp trời dải lụa màu. “Hoan nghênh về nhà!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận