Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 110: đoán mệnh —— Càng thích hợp quốc nội Bảo Bảo tâm lý trưng cầu ý kiến!

chương 110: đoán mệnh —— Càng thích hợp quốc nội Bảo Bảo tâm lý trưng cầu ý kiến! Mẹ nó! Ai mà không có ý thức thế! Thế mà cho AI đóng vai ngựa gỗ! Quả thực là quá mất mặt! Lục Tinh đối với loại hành vi vô sỉ này biểu đạt sự khiển trách sâu sắc! Ngụy Thanh Ngư có chút nghiêng đầu, đôi mắt xanh sáng lên, kiến thức trong sách vở từ trong đầu như thủy triều dâng lên. Nàng suy nghĩ một lát, từ trong kho dữ liệu chọn ra một câu: “Nữ nhân, ngươi rất không vui sao?” Lục Tinh muốn ch·ết: “Ta là nam.” “Úi, xin lỗi.” Ngụy Thanh Ngư một lần nữa đổi chủ ngữ, vẻ mặt thành thật hỏi: “Nam nhân, ngươi rất không vui sao?” Lục Tinh không hề khách khí bóp mạnh vào đùi mình! Tê. Đau quá! Không phải là mơ! Lão t·r·ời ơi, đây là cho hắn đến nơi quái quỷ nào vậy? “Không cần bóp chính mình.” Ngụy Thanh Ngư mày lá liễu nhíu lại, theo bản năng đưa tay ra. Khi bàn tay trắng nõn mềm mại đến gần đùi Lục Tinh trước một giây, Ngụy Thanh Ngư dừng lại, chần chừ không tiến thêm một bước: “Xin lỗi.” Lục Tinh đẩy tay nàng ra, mình thì nhăn nhó xoa đùi, nghi ngờ hỏi: “Đây là Vương Trân Trân dạy ngươi?” Dựa vào hai năm trước nửa kinh nghiệm "cún liếm" của hắn thì Ngụy Thanh Ngư trong lớp cũng chỉ có thể nói chuyện nhiều hơn với Vương Trân Trân vài câu. Mà Vương Trân Trân trong lớp có ngoại hiệu là — Cổ Hi Tịch quản lý sách đọc ngoài giờ thần! Phạm vi hiểu biết của nàng bao gồm tiểu thuyết tình cảm, xem tin tức thế giới, những chuyện thời Minh triều, vân vân. Lần trước Lý Đại Xuân đọc mấy quyển tiểu thuyết móc tim móc thận cũng là mượn từ chỗ Vương Trân Trân. Chân muội nghĩ đến a. Rốt cuộc thì có một ngày, móng vuốt ma quỷ của Vương Trân Trân cũng coi như đã rời khỏi Ngụy Thanh Ngư. Đây coi là cái gì? Ô nhiễm kho dữ liệu AI sao? Ngụy Thanh Ngư suy nghĩ một lát, nghiêm túc giải thích: “Không phải Trân Trân dạy ta, là ta học được qua đọc sách.” Đọc sách? “Ngươi đọc loại sách gì?” Lục Tinh thật sự nghi ngờ. Rốt cuộc thì là loại sách gì có thể khiến kho dữ liệu của Ngụy Thanh Ngư bị ô nhiễm đến như vậy! Ngụy Thanh Ngư nghĩ nghĩ, đọc tên như báo món ăn, giọng nói không có chút lên xuống đều đều: “Đừng thua ở chỗ không biết biểu đạt, Bách khoa toàn thư lời yêu, Lục Thái Tử hôm nay đuổi vợ vào hỏa táng trường à, mười tám chiêu nhỏ rút ngắn quan hệ……” “Dừng lại!” Lục Tinh đột nhiên ngắt lời Ngụy Thanh Ngư. Ngụy Thanh Ngư khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng, trong mắt lại lộ vẻ mờ mịt nhìn Lục Tinh, khẽ nghiêng đầu nói: “Sao vậy?” Lục Tinh chăm chú mà chân thành nói: “Cái Bách khoa toàn thư lời yêu đó có thể chia sẻ cho ta được không?” Học đi, học không có điểm dừng mà! Ngụy Thanh Ngư ngơ ngác một chút, trong lòng chua xót nói: “Ngươi muốn nói cho Hạ Dạ Sương nghe sao?” Ừm? Lục Tinh kinh ngạc trước khả năng liên tưởng của AI. Bất quá, vì để Ngụy Thanh Ngư dẹp bỏ ý nghĩ này, hắn đương nhiên nói: “Đúng vậy.” Ngụy Thanh Ngư gật đầu: “Được thôi.” Lục Tinh trầm mặc một lát, hỏi nàng: “Ngươi thuộc cung gì?” Nhất định là cung Đất! Giống hệt con rô-bốt! Cảm xúc này quả thực ổn định đến đáng sợ! Thật đáng để hắn học tập! Nếu mà Ngụy Thanh Ngư mà đi một chuyến thì cho dù Lục Tinh cũng phải nhường nhịn lui binh! Ngụy Thanh Ngư nghĩ nghĩ, nói: “Ở trên thẻ căn cước sao? Ta hình như thuộc cung Bảo Bình.” Lục Tinh mờ mịt. Là thì là, không phải thì không phải, sao còn hình như nữa? Sao còn giống như là nữa! Ngồi ở hàng ghế phía trước, Hồ Chung Chung đột nhiên ló đầu ra, thập phần phấn khích hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không phải cung Bảo Bình sao?” Không thể nào! Khả năng thu thập tin tức của hắn tuyệt đối không có khả năng sai! Ngụy Thanh Ngư giọng không hề có chút gợn sóng nói: “Ta không biết ngày sinh cụ thể của ta, ngày sinh hiện tại là do ba tìm đại sư đoán mệnh mà có.” Hả? Lục Tinh đầu đầy dấu chấm hỏi. Người máy AI chỉ tin vào logic như Ngụy Thanh Ngư, bây giờ trong miệng lại nói ra hai từ đại sư và đoán mệnh... Có một cảm giác hoang đường khó tả. Lục Tinh ý đồ hợp lý hóa loại hành vi này: “Là do cơ thể của ngươi quá yếu, nên tìm đại sư tính toán để vượng ngươi sao?” Ngụy Thanh Ngư khẽ lắc đầu, ánh mắt không một chút dao động. “Không phải để vượng ta.” “Là để vượng nhà ta.” Ờ. Coi như xong. Nếu là việc nhà, Lục Tinh cũng không tiện hỏi nhiều nữa. Kỳ thực chuyện đoán mệnh này, có thể xem là tương đối thích hợp với thể chất tâm lý muốn nghe tư vấn của bảo bảo nước ta. Tư vấn tâm lý: Ngươi cứ nghĩ thoáng chút, đừng suy nghĩ nhiều. Đại sư đoán mệnh: Không phải lỗi của ngươi! Người kia khắc ngươi! Bất quá với gia tài đồ sộ của Ngụy Lão Đa thì việc đoán mệnh cũng không phải chuyện nhỏ nhặt như vậy mà là phải đến Động Chân Cách tìm loại đại sư kia. Chỉ là không nghĩ tới, Ngụy Thanh Ngư thoạt nhìn rất được nhà coi trọng mà đến ngay cả sinh nhật cũng không thể tự quyết định. Nhớ kỹ tin tức này, Lục Tinh hai mắt buồn ngủ nhắm lại, ngửa đầu tựa vào ghế. Hắn quá mệt mỏi rồi. Tối hôm qua tâm tình thay đổi thất thường lại không được ngủ ngon, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ lung tung. Sư phụ lái xe rất giỏi, không có phanh gấp và đột ngột tăng tốc, nhẹ nhàng rung lắc khiến Lục Tinh có cảm giác thoải mái như đang ở trong nước ối, bên cạnh hắn lại có mùi thơm tươi mát trên người Ngụy Thanh Ngư rất dễ chịu, bên tai là tiếng trò chuyện nho nhỏ của các bạn học không ngừng lại không ồn ào nhức tai. Quá yên bình, như c·h·ế·t đi rồi vậy. Nơi này không có hắn phải quan tâm, hắn có thể bình tĩnh lại, nghỉ ngơi một chút… Trong lúc lay động, mí mắt Lục Tinh như có ngàn cân nặng, như rơi vào sa mạc, đại não dần chìm vào giấc ngủ sâu. “Ngụy bạn học.” “Suỵt.” Hồ Chung Chung quay đầu muốn nói với Ngụy Thanh Ngư mấy câu, lại đột nhiên bị Ngụy Thanh Ngư ngăn lại. Ngụy Thanh Ngư nhíu mày, có chút trách cứ nhìn Hồ Chung Chung. Hồ Chung Chung buông tay. Được rồi. Nhờ phúc Lục Tinh, có thể hai lần thấy Ngụy Thanh Ngư có cảm xúc dao động với hắn. Một lần là ghét bỏ, một lần nữa cũng là ghét bỏ. Hồ Chung Chung sờ lên ngực mình, đột nhiên phát hiện không còn cảm giác trước kia nữa. Từ khi hắn đổi giọng gọi "cá trắm đen" thành "Ngụy bạn học" thì hắn đã không còn bất kỳ ý nghĩ nào với Ngụy Thanh Ngư. Lục Tinh nói rất đúng. Tình cảm của hắn với Ngụy Thanh Ngư chỉ như việc muốn đuổi kịp Bạch Nguyệt Quang toàn trường sau đó dương dương đắc ý khoe khoang tâm lý. Hắn thích không phải Ngụy Thanh Ngư mà hắn thích chính là ánh mắt ước ao ghen tị của những người kia. Mà loại tâm tính này sẽ đẩy mình vào vực sâu tình cảm, h·ại người h·ại mình. Hồ Chung Chung giải thích: “Tôi thấy Lục đại sư nói rất đúng, loại tâm tính kia của tôi không được, tôi sau này sẽ cố gắng học hành rồi vào đại học ở đế đô.” Ngụy Thanh Ngư gật đầu: “Chúc cậu học hành thuận lợi.” Hồ Chung Chung cười ha ha: “Sau này có thể chúng ta sẽ gặp lại ở đế đô thôi, cậu cứ nói như thể đời này không gặp nữa ấy.” “Tôi nói không sai.” Ngụy Thanh Ngư bình tĩnh nói. Hả? Hồ Chung Chung mộng: “Không sai cái gì?” Ngụy Thanh Ngư cố gắng ưỡn thẳng lưng, đuôi ngựa cao rũ xuống sau gáy để lộ chiếc cổ trắng nõn. Nàng như đang nâng niu một đồ vật dễ vỡ, đầu tiên là cẩn thận dùng tay đỡ lấy giữa đầu Lục Tinh và cửa kính xe. “Tôi sẽ không lên đế đô học.” Ác thảo! Hồ Chung Chung choáng váng: “Vì sao cậu lại muốn ở lại Hải Thành học chứ?” Quá hoang đường! Đại học Hải Thành tuy cũng là trường đứng đầu trong nước nhưng rốt cuộc cũng không so được với hai trường đại học ở đế đô! Dù sao Hồ Chung Chung cũng không vì một chút tình yêu vớ vẩn nào đó mà từ bỏ tiền đồ. Huống chi. Cái này rõ ràng là đơn phương yêu mến a! Mẹ nó lọt hố tình cảm rồi, gặp phải người não yêu đương thuần chủng! “Không phải là vì Lục Tinh.” Ngụy Thanh Ngư dùng tay mềm mại dán vào trán Lục Tinh, thấy Lục Tinh vẫn chưa tỉnh dậy nàng lặng lẽ thở dài. Sau đó Ngụy Thanh Ngư nhẹ nhàng dùng lực kéo đầu Lục Tinh sang bên mình cho đến khi đầu Lục Tinh gục vào hõm vai nàng. Ngụy Thanh Ngư cố gắng thả lỏng thân thể, ý muốn để Lục Tinh nằm dễ chịu một chút. Nhìn thấy cảnh này, Hồ Chung Chung đảo mắt. Thao! Cho dù hắn không thích Ngụy Thanh Ngư thì cũng phải thừa nhận là khuôn mặt của Ngụy Thanh Ngư thật sự rất đẹp. Mà bây giờ. Cái đóa hoa trên đỉnh cao tự nguyện làm gối dựa này thật sự khiến hắn không thể nhìn nổi! Mẹ nó. Lục Đại Sư, cậu thật là đáng c·h·ế·t mà! Ngoài xe, mặt trời vừa ló dạng, ánh nắng không chút lưu tình chiếu rọi mỗi người, Lục Tinh trong giấc mơ cau mày. Ngụy Thanh Ngư dừng lại một chút rồi đưa tay che ánh nắng trước hai mắt Lục Tinh để tạo một vùng bóng râm cho hắn. Hồ Chung Chung con mắt gần như lồi ra ngoài: “Cậu còn nói không phải vì sao đó mà không lên đế đô sao?” Ngụy Thanh Ngư ngẩng đầu nhìn vẻ mặt kích động của Hồ Chung Chung, nghiêm túc giải thích: “Tôi không hề nói sai.” Lục Tinh được che đi ánh nắng liền giãn mày ra, lại theo bản năng rúc vào nơi thoải mái dễ chịu. Tai Ngụy Thanh Ngư đỏ ửng, ánh nắng rơi trên mặt nàng nóng rát cả người, lẩm bẩm nói: “Tôi không thể rời Hải Thành được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận