Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 415: Không nên quay đầu lại

"Ta đi, tại sao lại cần xác minh mã, ta thật không phải là người máy mà!" Hồ Chung Chung tức giận mắng cái xưởng game. "96, 97, 98, 99..." Lý Đại Xuân nghiêm túc và chuẩn mực tập chống đẩy. "Lần sau nên uống ít thôi, lần tới nhớ uống chút nước mật ong trước." Tiếng bà nội vọng ra từ phòng ngủ. "Xuân đến phúc đến, xuân về sông Hoàng Hà băng tan, xuân đến phúc đến, xuân triều bốn biển hát vang..." TV không ngừng phát những lời nói khách sáo của người dẫn chương trình ngày Tết năm nào. Ngoài cửa sổ tuyết phủ trắng xóa, trong phòng bốn mùa như xuân, Lục Tinh bất giác rùng mình. Hắn cảm thấy hơi lạnh. Dưới giao diện trò chuyện còn rất nhiều biểu tượng giọng nói chưa được nghe, tay hắn đặt trên màn hình điện thoại di động màu trắng nhạt, một hồi lâu vẫn bất động. Lục Tinh im lặng và cô đơn nhìn những biểu tượng giọng nói đó, những lời lạc quan vừa tự an ủi bản thân đã hoàn toàn bị đập tan. Hắn cho rằng việc Niếp Niếp không gọi hắn là ba nữa là một khởi đầu tốt đẹp. Nhưng không phải là Niếp Niếp quên hắn. Mà là nàng không dám. Lục Tinh cúi đầu, hơi men chế ngự đại não, khả năng tách bạch tình cảm rõ ràng mà trước đây hắn luôn tự hào đã hoàn toàn biến mất. Hắn không thể diễn tả cảm xúc lúc này. Niếp Niếp nhỏ như vậy, mềm mại như vậy, cầm điện thoại cũng phải dùng hai tay mới nhấc lên được, giống như một con chuột hamster nhỏ ôm lấy điện thoại, ghé vào màn hình ấn micro một cách rõ ràng kể hôm nay đã làm gì, học được gì, có gì tiến bộ, sau đó vui vẻ nói "đại vương vạn tuế vạn vạn tuế", cố ra vẻ hờ hững hỏi "ngươi có muốn về chơi với ta không" hoặc "dẫn ta ra ngoài chơi". Nhưng nàng ra sức tìm chủ đề lại không nhận được hồi âm. Bởi vì nàng đang gửi tín hiệu đến một chiếc radio đã hỏng, chắc chắn sẽ không nhận được kết quả nào. Lục Tinh nhắm mắt, tay nắm lại chống lên trán, tay kia khóa màn hình điện thoại. Không thể tiếp tục nghe nữa. Vào lúc hắn túng quẫn, nghèo khó nhất, hắn bấm số điện thoại của Phó Thúc, Phó Thúc cho hắn địa điểm gặp mặt ở tửu điếm Bảo Cách Lệ. Khi hắn đặt chân lên sàn khách sạn sang trọng lộng lẫy, hắn hoảng hốt cảm thấy như đang giẫm lên tiền nhân dân tệ, lúc đó hắn rất hoang mang. Có phải chỉ cần đào vài viên gạch là có đủ tiền cứu mạng rồi không? Khi vào trong phòng, Phó Thúc mặc áo choàng tắm mềm mại dễ chịu, tay cầm ly Champagne đứng ở ban công. Lúc đó, bối cảnh phía sau lưng Phó Thúc là sông Hoàng Phố cuồn cuộn, hắn nâng ly rượu từ xa, cười đắc ý và nói câu đầu tiên. Hắn nói, chào mừng đến với thế giới mới. Hắn còn nói: "Quên quá khứ đi, đừng hồi tưởng." Có lẽ Lục Tinh không làm được. Hắn đã không thể quên quá khứ, cũng không thể không hồi tưởng, vì thế hắn sẽ không bao giờ được tiêu sái như Phó Thúc. Lục Tinh cúi đầu, sau khi uống quá nhiều rượu, não bắt đầu oanh minh, u ám, suy nghĩ của hắn bắt đầu chậm lại. Trải qua thời gian dài đọc sách một cách ngu ngốc trong nghề, bây giờ điện thoại càng làm càng mỏng, càng làm càng nhẹ. Thế nhưng... Hắn dựa vào tường, điện thoại trong lòng bàn tay nặng như ngàn cân. "Tuyệt vời!" Hồ Chung Chung tìm lại được tài khoản, vui vẻ đấm Lý Đại Xuân một quyền. Lý Đại Xuân không sao, nhưng vì lực tác động là có qua có lại nên Hồ Chung Chung lại đau đến nhăn nhó mặt mày. Lục Tinh hồi phục tinh thần, cười nói: "Không phải cậu muốn đi đốt pháo hoa sao, còn đi nữa không?" Hắn cần phải bình tĩnh lại, ít nhất phải đè nén những ý nghĩ lung tung trong lòng. "Đi chứ!" Hồ Chung Chung vui vẻ, kéo Lý Đại Xuân nói: "Cậu chờ tôi thay quần áo đã, ngoài trời phải mặc dày vào, không thì đông thành đá cục đấy." "Được." Lục Tinh cười một tiếng, đi đến bên máy tính xách tay. Hắn hỏi Hồ Chung Chung: "Cậu còn cần dùng máy tính nữa không?" "Không cần!" Nhìn Hồ Chung Chung và Lý Đại Xuân đang mặc quần áo, Lục Tinh đứng trước máy vi tính im lặng một lát, đặt tay lên chuột bắt đầu đăng nhập vào hộp thư của mình. Tài khoản đăng nhập thành công thuận lợi, trong những bức thư đều đặn hàng tuần của Ôn A Di, hắn tùy ý mở một bức. Lướt nhanh một lượt, hắn lại mở bức mới. Mấy phút sau, khi Hồ Chung Chung và Lý Đại Xuân đã mặc đồ chỉnh tề, Lục Tinh tắt máy tính. "Tớ thấy cậu đăng nhập vào hòm thư?" Hồ Chung Chung chen đến bên cạnh Lục Tinh, nhìn máy tính đã tắt, nghiêm túc nhắc nhở: "Cậu cũng đừng có tin những kẻ lừa đảo đó nhé, bọn họ nói ngoài miệng thì hay lắm, thực ra đều muốn tiền của cậu cùng gan ruột tim phổi đấy!" Lục Tinh cười một tiếng, bỏ máy tính xách tay vào cặp, vừa cười vừa nói: "Sao cậu bây giờ lại thành người đi đầu chống lừa đảo rồi?" "Xin cậu, tớ ở trường đại học là bí thư đoàn lớp đó được không, cậu biết mỗi ngày tớ làm các hoạt động chủ đề mệt đến thế nào không! Hơn nữa lại còn luôn có người không chịu học tập thanh niên!" Hồ Chung Chung vừa nhắc tới chuyện này là lại muốn tức chết. Lục Tinh nghĩ đến cảnh Hồ Chung Chung đuổi theo sau lưng mọi người mà nói: "Bạn ơi đi xem học tập thanh niên đi! Bạn ơi đi xem học tập thanh niên đi! Bạn ơi đi xem học tập thanh niên đi!" Thật là một hình ảnh buồn cười. Trong lúc nói chuyện, Lý Đại Xuân cũng mặc quần áo xong xuôi, đeo khẩu trang và mũ lên rồi nói: "Tôi chuẩn bị xong rồi! Ô la!!!" Phụt! Thấy bộ dạng của Lý Đại Xuân, Lục Tinh bật cười: "Là ra ngoài đốt pháo hoa, chứ không phải là ra ngoài đánh trận đâu!" Hồ Chung Chung cũng đeo khẩu trang và mũ, cười hì hì nói: "Cũng tại mấy năm nay pháo hoa quy mô nhỏ đi thôi, chứ mà đổi lại ngày xưa ăn tết, pháo hoa kia uy lực đơn giản giống như đạn hạt nhân luôn ấy." "Ấy, đợi một chút." Lục Tinh nhìn tay Lý Đại Xuân, lục lọi tìm một đôi bao tay đưa tới: "Cậu lái xe nên đeo cái này, không thì lạnh lắm đấy." Ba người cùng nói với Triệu nãi nãi một tiếng rồi lái xe xích lô chạy ra ngoài. Hồ Chung Chung đúng là chuẩn bị đầy đủ, còn tự mình chuẩn bị pháo hoa. Trong thùng xe xích lô để mấy thùng pháo hoa, Lục Tinh và Hồ Chung Chung ngồi ở phía trên, Lý Đại Xuân vặn ga một cái, xe xích lô đột nhiên lao ra. "Cậu chuẩn bị đủ đồ thật đấy a a a a ——" Lục Tinh ngồi trên xe, nói vọng ra phía sau. Bên cạnh vẫn văng vẳng tiếng cười to của Hồ Chung Chung: "Để cho cậu ngồi xe không tiện thả tay ra, suýt nữa thì ngã nhào rồi đúng không? Sao, não bị dịch đổ lên cả thành não hết rồi hả?" "Cút đi!" Vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, xa xa đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt ấm áp, bánh xe ép qua lớp tuyết đọng phát ra tiếng kêu răng rắc. "Xông lên a!" Hồ Chung Chung lớn tiếng hô hào. "Ô la!" Lý Đại Xuân lớn tiếng đáp lời. Như vậy thật ra rất tốt. Lục Tinh ngồi trong thùng xe, cảm nhận gió mát dần dần thổi tan những ý nghĩ xúc động không nên có trong đầu hắn. Như vậy thật rất tốt. Dù không biết tại sao Lý Đại Xuân và Hồ Chung Chung lại bỏ đêm giao thừa đoàn viên lặn lội ngàn dặm đến tìm hắn chơi. Nhưng hắn biết, không phải ai cũng chỉ thích mấy ngày tết tụ tập như Tết Trung thu và Tết Nguyên đán. Trong lòng mỗi người đều có một góc riêng bí ẩn. Bọn họ không nói, Lục Tinh cũng không hỏi. Người chỉ cần đến, hắn liền chiêu đãi. Chỉ vậy thôi…
Bạn cần đăng nhập để bình luận