Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 263: Vạn trượng hồng trần ta chờ ngươi

Chương 263: Vạn trượng hồng trần ta chờ ngươi Két —— Cửa phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra. Trương Việt còn có công việc của mình cần làm, Tống Quân Trúc đưa tiễn nàng xong, một mình trở lại phòng bệnh. Tống Quân Trúc bị cận thị nhẹ, chỉ khoảng mấy chục độ, thế nhưng nàng luôn đeo một chiếc kính mắt gọng bạc trên sống mũi, trông lạnh nhạt và kiêu ngạo. Khi quay người đóng cửa sát lại, nàng đối diện với tấm kính trong suốt trên cửa phòng bệnh, suy nghĩ xem liệu tấm kính này có cách âm không. Có lẽ Lục Tinh vĩnh viễn sẽ không biết, giường bệnh an dưỡng trong phòng bệnh này có liên kết trực tiếp với điện thoại di động của nàng, chỉ cần bệnh nhân có động tĩnh gì khác thường, điện thoại sẽ báo ngay. Đôi khi Tống Quân Trúc cũng cảm thấy, có phải vì tuổi thơ không mấy tốt đẹp nên thượng thiên ban cho nàng trực giác nhạy bén để bù đắp lại? Lần này, trực giác của nàng một lần nữa cứu vãn nàng. Nghe được hay không không quan trọng, dù sao nàng cũng đã nói ra những lời thật lòng, không hề giả dối. Trực giác của Tống Quân Trúc mách bảo nàng không nên trực tiếp tỏ tình với Lục Tinh, nhưng cũng không hề cấm đoán việc bày tỏ tình cảm một cách gián tiếp như thế này. Nàng nhẹ nhàng đóng cửa, quay người nhìn người đang nằm yên tĩnh trên giường bệnh. Sau một hồi im lặng, Tống Quân Trúc từ từ đi đến bên giường. Xung quanh im ắng, chỉ có tiếng máy móc y tế phát ra những âm thanh điện tử yếu ớt, tiếng gió thổi lá rơi bên ngoài cửa sổ bị lớp kính dày ngăn lại. Cả thế giới trở nên tĩnh lặng, dường như chỉ còn lại nàng và Lục Tinh. Tống Quân Trúc chăm chú nhìn khuôn mặt của Lục Tinh. Không ai muốn thuê một con chó gầy gò, cho nên Lục Tinh chắc chắn không phải người mảnh mai, cơ thể của hắn mỗi tấc đều chứa đựng sức sống thanh xuân và sinh lực mạnh mẽ của tuổi trẻ. Nàng biết Lục Tinh đã tỉnh. Điều khiến người ta kinh ngạc là, một người bệnh tật đầy mình, đã hôn mê ở khu nhà công vụ vậy mà sau khi nghỉ ngơi ngắn ngủi bốn tiếng đồng hồ lại tỉnh lại. Hay nói đúng hơn, ngay cả mất ý thức hắn cũng không dám mất quá lâu. Tống Quân Trúc xòe bàn tay ra, hờ hững đặt lên trán Lục Tinh, có chút nóng. 38 độ C, Lục Tinh thì ra là như vậy. Nóng thật, thật đáng yêu. Đôi mắt Tống Quân Trúc ánh lên vẻ cố chấp ham muốn chiếm hữu, từng tấc từng tấc dò xét khuôn mặt Lục Tinh. Trương Việt nói đúng. Nàng điên rồi. Trước đây Tống Quân Trúc không muốn thừa nhận điều này, nàng cho rằng cơ thể bị bệnh thì tâm lý cũng sẽ sinh bệnh, nàng chỉ là ngã bệnh thôi. Nhưng bây giờ nàng cảm thấy mình điên rồi thật. Nàng trước đây luôn quả quyết tuyệt tình, ghét nhất những người dây dưa dài dòng, nhưng trước mặt Lục Tinh, nàng bắt đầu trở nên không quyết đoán, do dự. Đây tính là cái gì, boomerang à? Nhưng nàng lại không dám nói thẳng với Lục Tinh, nàng sợ sẽ lại thấy ánh mắt Lục Tinh khẩn cầu nàng đừng tỏ tình hôm ở trên du thuyền. Tống Quân Trúc chưa bao giờ cảm thấy mình thấu hiểu lòng người đến thế, Lục Tinh đã nói không được nói, thì nàng thật sự không nói. Kỳ thực nàng hiểu được tinh thần làm việc của Lục Tinh. Chuyện này nếu ngươi không làm xong, sẽ có người khác làm. Dưới áp lực đó, sao Lục Tinh dám không có tinh thần nghề nghiệp, không có tinh thần nghề nghiệp không có khách hàng, vậy thì hắn lấy đâu ra tiền. Mỗi một câu nói Tống Quân Trúc nói với Trương Việt đều là thật, chỉ có một câu là giả. Sau ngày pháo hoa trên du thuyền, nàng đã xem lại những tư liệu của Lục Tinh mà người khác gửi đến, tập trung điều tra dòng tiền của Lục Tinh. Nửa năm nay nàng đã cho Lục Tinh rất nhiều tiền, dư sức cho Lục Tinh nuôi gia đình chứ. Nhưng vì sao hắn còn phải làm cái công việc này. Khi Tống Quân Trúc tìm hiểu về các dòng tiền của Lục Tinh, tim nàng rung lên hồi chuông cảnh báo. Ngoài khoản tiền xây dựng cô nhi viện đã mất và chi phí duy trì sau này, Lục Tinh còn thiết lập chế độ bảo vệ dưỡng lão toàn diện, cao cấp cho hai người lớn tuổi kia. Đảm bảo cho hai ông bà có thể sống vui vẻ thoải mái đến… 200 tuổi, ngay cả khi Lục Tinh không còn trên đời. 200 tuổi? Khi Tống Quân Trúc thấy con số này, nàng nghĩ rằng mắt của hai ông bà này vẫn còn tốt lắm, chọn đúng người rồi, chăm sóc Lục Tinh mấy năm, cả đời sau chẳng cần lo gì. Đồng thời, nàng cũng nhận thấy ý tứ ẩn sau hành động của Lục Tinh. Lục Tinh không tin rằng mình có thể ở bên hai người đến khi họ già. Tại sao? Còn có thể vì sao nữa? Tống Quân Trúc luôn cảm thấy mình không khéo léo trong cách đối nhân xử thế, nhưng mục đích trong hành động này của Lục Tinh quá rõ ràng khiến nàng không thể không hiểu, nàng không dám không hiểu. Ai lại sớm an bài tốt mọi việc cho gia đình? Câu trả lời rất đơn giản. Người không muốn sống. Tống Quân Trúc không điều tra được người khách hàng đầu tiên của Lục Tinh là ai, nhưng nàng tin rằng, người khách hàng đầu tiên đó nhất định đã để lại một dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng Lục Tinh. Khi thấy Lục Tinh an bài mọi chuyện dường như cam chịu số phận, tất cả những suy nghĩ tiêu cực trong lòng Tống Quân Trúc đều tan biến hết. Một người không muốn sống thì những đe dọa, áp bức, cưỡng ép của nàng chỉ là vô nghĩa mà thôi. Có được gì chứ? Tất nhiên, nếu nàng muốn thì có thể có được một xác chết của Lục Tinh. Được gì chứ? Tống Quân Trúc không cảm thấy mình có sở thích luyến xác chết. Nàng muốn Lục Tinh sống. Trong ván cờ mà Lục Tinh lấy sinh mệnh ra làm tiền cược này, nàng không hề kháng cự, hoàn toàn đầu hàng, tâm phục khẩu phục nhận thua. Bởi vì nàng yêu Lục Tinh đến mức độ đó. Phòng bệnh im ắng, Lục Tinh nằm yên trên giường bệnh, tóc đen dính vào trán, hắn ngoan ngoãn chưa từng thấy, như một chàng thiếu niên không hiểu sự đời. Tống Quân Trúc xoay người, lọn tóc dài rũ xuống rơi vào lòng bàn tay Lục Tinh. Nghĩ đến việc có lẽ bàn tay này sẽ không còn ấm áp nữa, nàng lại cảm thấy hoảng loạn chưa từng có. Tống Quân Trúc nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Lục Tinh, khẽ nói.
Phải sống thật tốt. Xin anh đấy… Lục Tinh nhắm mắt lại, dường như đang chìm vào một trạng thái thiền định, không hề phản ứng lại với bất kỳ điều gì từ bên ngoài. Nhưng có lẽ những cảm xúc mà Tống Giáo Thụ bộc phát gần đây cũng đã đến được tai hắn. Từ sáng sớm gấp rút từ đế đô đáp máy bay đến Hải Thành, kéo theo cả một đội ngũ y tế suýt chút nữa đưa một người bệnh nhẹ như hắn vào ICU, thêm cả những lời nàng vừa mới nói nữa. Lục Tinh thầm nghĩ, khi Tống Giáo Thụ thích một người, thật sự hoàn toàn không giống với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày của nàng. Tống Giáo Thụ thay đổi thật nhiều, hắn đột nhiên cảm thấy có chút xót xa vì 'con gái' nhà mình mới lớn. Trước kia khi hắn đi chăm sóc Bành Minh Khê, Bành Minh Khê đã từng nói với hắn rằng. "Cậu làm cái công việc này, có thể nổi tiếng trong một thời gian ngắn, nhưng cuối cùng nhất định sẽ chìm xuống đáy biển mà thôi". Bành Minh Khê nói rất đúng, nhưng mọi chuyện đã muộn rồi, hắn đã vào nghề mà Bành Minh Khê, vị khách hàng đầu tiên đó, lại là người có khả năng làm ra chuyện như vậy nhất. Nó giống như vừa mới bắt đầu chơi một trò chơi đã được thông báo ở cửa ải đầu tiên rằng, chơi trò này sẽ bị xử bắn. Đã chơi thì cứ chơi, bây giờ mới nói à? Biết bao nhiêu đêm ngày, Lục Tinh đều mơ thấy mình ngạt thở dưới đáy biển cảng Hải Thành. Cá ăn mòn cơ thể hắn, biển cả chôn vùi linh hồn hắn. Lục Tinh không thể ngủ ngon được. Xưa nay chưa có ai có thể đảm bảo cho tính mạng của hắn, hắn chỉ có thể không ngừng kiếm tiền, an bài mọi chuyện cần thiết, không để lại tiếc nuối. Chết là chuyện trong dự liệu, còn sống là niềm vui ngoài mong đợi. Cứ như vậy ngày qua ngày, mỗi ngày trôi qua đều như đánh cắp được. Còn sống, có thể còn sống cũng tốt. Việc hắn sắp xếp chuyện dưỡng lão cho ông bà không hề che giấu, ai điều tra thông tin của hắn đều sẽ nhìn ra quyết tâm của hắn. Không ai lại muốn ép buộc một người đã có quyết tâm tìm đến cái chết, người thích hắn, khi thấy tình cảnh này nhất định sẽ từ bỏ việc ép buộc hắn. Đó cũng là một chiêu của hắn. Cho dù phải đi đến bước đường cùng, hắn cũng muốn lợi dụng tất cả mọi thứ có thể để lật ngược tình thế. Lục Tinh không mở mắt, nhưng hắn cảm nhận được một bàn tay mềm mại vuốt ve trán hắn, rồi đến má, đến cổ, đến tay, rồi nắm chặt lấy bàn tay hắn. Hắn biết là Tống Giáo Thụ. Phía dưới tầng phòng bệnh bình thường, con cháu chăm sóc những người già bệnh tật đã sớm rời giường chuẩn bị đi mua đồ ăn sáng. Tầng cao nhất của khu phòng bệnh cao cấp, một phòng im lặng, hai người dường như đang nép vào nhau, thân mật và gần gũi. Một người không thể tỉnh lại, một người không dám nói…
Bạn cần đăng nhập để bình luận