Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 273: Lấy tận lạnh nhánh không chịu dừng

“Tống Giáo Thụ tới.” Trong nháy mắt, Liễu Khanh Khanh cả người căng thẳng lên. Cái tên này như sấm bên tai, nàng không thể không khẩn trương, dù sao sợ lão sư là khắc vào DNA bên trong gen. Tống Giáo Thụ... Tống Quân Trúc... Đúng a! Liễu Khanh Khanh rời nhà ra đi đại não rốt cục lấy lại tinh thần, nàng đã nhận ra không thích hợp. Nàng rõ ràng là tìm đến Tống Giáo Thụ làm sao lại ở trong bệnh viện đụng tới Lục Tinh? “Tống Giáo Thụ là khách hàng của ta.” Lục Tinh cùng Liễu Khanh Khanh thời gian chung đụng không dài, nhưng cũng đủ để hắn có thể đọc hiểu sự nghi hoặc im lặng của Liễu Khanh Khanh. Thế là hắn đưa ra giải đáp. “Thứ bảy chủ nhật ta vốn phải bồi Tống Giáo Thụ chỉ là vì Tống Giáo Thụ đang ở đế đô, cho nên thời gian của ta tự do hơn rất nhiều.” Nói đến đây, Lục Tinh nở nụ cười. “Nói đi, ngươi còn tính là dính lây Tống Giáo Thụ, nếu không ta thứ bảy chủ nhật đều không có thời gian cho ngươi.” Hắn nói rất tùy ý lại tự nhiên, có thể nghe được người khác lại như rớt vào hầm băng. Liễu Khanh Khanh cứng ngắc đứng ở bên cạnh giường bệnh, huyết dịch khắp người lạnh run, nàng đột nhiên nghĩ đến trước đó mượn xe đi đưa Lục Tinh. “Cho nên lần trước ta đưa ngươi đi sân bay...” “Đúng.” Lục Tinh cong lên khóe miệng, “là đi gặp Tống Giáo Thụ.” “Còn phải đa tạ ngươi, thay ta tiết kiệm tiền xe.” Ầm ầm —— Tia chớp trắng xóa vạch phá bầu trời, đến giờ phút này, Liễu Khanh Khanh mới hiểu nàng hiểu về Lục Tinh rất ít. Hắn làm thế nào mà dùng giọng điệu phong khinh vân đạm như vậy, nói ra những lời đâm vào tim gan như thế? Lắng nghe tiếng giày cao gót ngày càng gần, Lục Tinh hướng về phía Liễu Khanh Khanh đang ngẩn người khoát tay. “Đứng xa một chút.” “Vâng...” “Hiện tại là thời gian của Tống Giáo Thụ, cho nên ngươi đứng xa một chút.” Liễu Khanh Khanh chữ “vâng” còn chưa nói ra, liền đã bị Lục Tinh cắt ngang. Bất quá. Nói là bị cắt ngang nhưng động tác không hề kết thúc. Liễu Khanh Khanh nhìn mình, trong nháy mắt Lục Tinh nói ra chỉ lệnh đã lập tức làm ra hành động tương ứng, cảm thấy mình so với tưởng tượng còn nghe lời Lục Tinh hơn. Lục Tinh hài lòng nhìn khoảng cách giữa giường bệnh và Liễu Khanh Khanh được kéo ra, cười một cái nói. “Cảm ơn đã phối hợp.” Đông —— Khi tiếng giày cao gót cuối cùng chạm đất biến mất, Lục Tinh cùng Liễu Khanh Khanh đồng thời nhìn về phía cửa ra vào. Sắc trời hôn ám, cuồng phong như nộ thú gào thét, mưa to như ngân tiễn trút xuống, lạnh lẽo buốt giá. Ngay tại sự ồn ào hỗn loạn đó, cửa phòng bệnh từ từ được đẩy ra, một thân ảnh cao gầy lặng lẽ xuất hiện. Tống Quân Trúc mặc một chiếc áo khoác cổ bẻ Burberry hai hàng nút, không cài nút, nên khi bước vào hành lang, làn gió thổi góc áo nàng bay lên, phất qua mái tóc xoăn đen của nàng. “Liễu Khanh Khanh sao?” Giọng nói tỉnh táo mang theo vẻ hờ hững vang lên, Liễu Khanh Khanh giống như sợi dây cung đang căng ra, căng cứng tới cực điểm. “Tống Giáo Thụ, là ta.” “Ừ.” Tống Quân Trúc liếc nhìn Liễu Khanh Khanh cách giường bệnh xa ba mét, cũng đối với khoảng cách này tương đối hài lòng. Tại cửa dừng lại một lát, tiếng giày cao gót giòn tan vang lên lần nữa. Tống Quân Trúc bước đi ung dung không vội về phía giường bệnh, một tay bó tóc dài, một tay dùng giọng điệu không chút xin lỗi nói lời xin lỗi. “Vừa rồi có chút việc nên đến trễ, đã để em chờ lâu rồi.” “...Không có, ta cũng mới đến.” Liễu Khanh Khanh cúi đầu, nàng không biết phải có phản ứng gì. Người đang đứng trước mặt nàng chính là Tống Giáo Thụ, là người mà mọi người trong học viện ngoài mặt nói không thích nhưng lại lén lút đi ngang qua văn phòng nhìn ngắm dung mạo tuyệt thế. Mà bây giờ, người như vậy, lại trở thành... Liễu Khanh Khanh suy nghĩ rất lâu, cũng không biết nên dùng từ ngữ gì để xác định chính xác quan hệ giữa nàng và Tống Giáo Thụ. Tình địch sao? Tống Giáo Thụ cũng sẽ thích một người sao? Đôi giày cao gót đen bóng xuất hiện trong tầm mắt của Liễu Khanh Khanh, nàng ngẩng đầu lên, đối mặt với Tống Giáo Thụ. Giây đầu tiên chạm mắt, Liễu Khanh Khanh muốn bỏ chạy. Bản thân Tống Giáo Thụ đã rất cao, mà nàng còn đi một đôi giày cao gót ít nhất bảy centimet, phối hợp cùng ngũ quan lãnh ngạo sắc sảo, phảng phất tất cả mọi thứ trên đời đều không để vào mắt nàng, tất cả trân bảo đều chỉ là sắt vụn. Dưới ánh mắt áp bách này, Liễu Khanh Khanh bối rối cúi đầu kéo vạt áo ngắn tay màu trắng, muốn trong nháy mắt biến mất khỏi thế giới này. Nàng đột nhiên cảm thấy mình giống như đang tồn tại bên cạnh thiên nga trắng, là con vịt xấu xí dùng để làm nền cho vẻ đẹp và sự trắng nõn của thiên nga trắng. Khi thiên nga trắng phô bày vẻ đẹp rực rỡ, con vịt xấu xí này chỉ có thể cố hết sức thu mình nhỏ lại, như vậy mới có thể che được vạt áo lấm lem bùn đất, duy trì sự tôn nghiêm của mình. “Ừ, đây là tài liệu trọng điểm in ra, em cầm trước đi...” Tống Quân Trúc đưa tài liệu trong tay cho Liễu Khanh Khanh, xoay người về khu nghỉ ngơi, không hề có ý định giới thiệu người đang ở trên giường bệnh kia là ai. Dù sao thì sự kiêu ngạo của nàng ai cũng biết, không giới thiệu thì thế nào? Có đôi khi, Tống Quân Trúc cảm thấy tiếng xấu không nhất thiết là chuyện xấu. Giống như danh tiếng của bạn tốt, ai cũng biết bạn là người tốt, thế là chuyện gì cũng tìm bạn. Nhưng nếu mọi người đều biết bạn danh tiếng xấu là một kẻ ác nhân, vậy ai muốn kiếm cớ, cũng phải cân nhắc một chút. Trong 20 phút sau đó, Lục Tinh an an tĩnh tĩnh ngồi dựa vào đầu giường viết đề, không hề liếc mắt nhìn về khu nghỉ ngơi, nhưng lỗ tai của hắn vẫn rất thính nhạy. Toàn bộ quá trình là Tống Quân Trúc đơn phương dặn dò những trọng điểm thi và những điều cần chú ý, Liễu Khanh Khanh chỉ có thể cúi thấp đầu giống như cây mầm hạt đậu ỉu xìu, im lặng lắng nghe. “Ta ở đế đô có hạng mục, có lẽ phải đến khi kết thúc học kỳ này mới có thể quay lại, chuyện thi cử cứ giao cho em.” Tống Quân Trúc dặn dò xong những điều cần chú ý, cuối cùng thêm vào câu này. Đôi mắt vốn đang ỉu xìu của Liễu Khanh Khanh đột nhiên sáng lên. Không trở lại là có ý gì? Chỉ cần Tống Quân Trúc không trở lại, vậy nàng vẫn còn thời gian để níu kéo Lục Tinh thay đổi ý định. Chí ít… Ít nhất thì hiện tại đồ của Lục Tinh vẫn còn ở 301, chỉ cần Lục Tinh trở về lấy đồ, như vậy nàng và Lục Tinh sẽ có thể ở chung trong một không gian! “Được rồi, ta thấy mưa này cũng không tạnh, ta gọi tài xế đưa em về.” Tống Quân Trúc đứng dậy nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, cầm điện thoại tùy tiện ấn hai cái rồi nói. “Đi thôi, ta đưa em xuống lầu.” Tống Quân Trúc biết Liễu Khanh Khanh muốn đơn độc nói chuyện với Lục Tinh, nhưng sao nàng lại cho phép, nên đến cả chuyện tiễn người xuống lầu loại nói nhảm này cũng nói được. Liễu Khanh Khanh lại ỉu xìu mà theo Tống Quân Trúc đi ra ngoài. Khi cánh cửa sắp đóng, nàng tham lam nhìn thoáng qua Lục Tinh đang tựa vào đầu giường, nhưng Lục Tinh lại đang cúi đầu làm bài, không thèm để ý tới nàng. Hốc mắt của Liễu Khanh Khanh cay cay, nàng thà Lục Tinh đánh mắng nàng, còn hơn cái dáng vẻ trầm mặc tĩnh lặng này. Dù sao thì. Mỗi quyết định rời đi của một người, tiếng đóng cửa đều đặc biệt nhẹ nhàng. Liễu Khanh Khanh khẽ khàng đóng cửa lại…... Thiên địa một màu, trong cơn mưa dầm u ám, một chiếc Rolls Royce lặng lẽ dừng chân, như một pháo đài thép trầm mặc. Thân xe dưới màn mưa cọ rửa ánh lên ánh sáng sâu thẳm, những đường cong trơn tru như báo săn tao nhã ẩn mình, tùy thời lao ra. Tài xế cầm một chiếc dù đen, hộ tống Liễu Khanh Khanh đi đến bên xe. Lúc mở cửa xe, Liễu Khanh Khanh quay đầu nhìn lại. Tống Giáo Thụ cài chặt nút áo khoác, dưới mái hiên hứng gió lạnh, nhìn chằm chằm nàng lên xe. Liễu Khanh Khanh giật mình. Nàng trước đây nghe Phí Lư nói, Tống Giáo Thụ người này công tư phân minh, gần như không giao lưu việc riêng tư với bất kỳ sinh viên nào. Đừng nói là còn phái một chiếc xe đắt tiền như vậy đến đón đưa học sinh. Ầm ầm —— Sấm sét xé toạc bầu trời, Liễu Khanh Khanh hiểu. Rốt cuộc là nàng Liễu Khanh Khanh đáng giá để Tống Giáo Thụ đãi ngộ này, hay là cái danh xưng tình địch kia đáng để Tống Giáo Thụ đãi ngộ này? Kết quả rất hiển nhiên. Liễu Khanh Khanh khẽ cười một tiếng, má lúm đồng tiền ngọt ngào. Thì ra là bắt rùa trong hũ a…
Bạn cần đăng nhập để bình luận