Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 206: đưA ta mẹ sinh mũi!

Chương 206: Đưa ta mẹ sinh mũi!
“Tốt quá, chắc Tống giáo sư đang tăng ca.” Lục Tinh xuống xe ở cổng khu chung cư của Tống Quân Trúc. Nhà của Tống Quân Trúc ở trong tòa nhà này, mỗi căn hộ đều có giá sáu chữ số một mét vuông, hệ thống bảo an thì nghiêm ngặt khác thường, hắn chắc chắn không thể trà trộn vào được. Thế là Lục Tinh nhắn tin cho Tống giáo sư, nhưng hồi lâu cũng không thấy hồi âm.
Đúng là liều mạng mà. Dù cho Lục Tinh thường xuyên nói đầu óc Tống Quân Trúc có vấn đề, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, Tống Quân Trúc đúng là có tài năng thật sự.
Nhưng như vậy cũng rất tốt. Làm việc xong toàn thân mệt mỏi, Tống giáo sư uể oải lê bước về nhà, kết quả trước cửa lại gặp được người đang ngoan ngoãn chờ nàng về. Ừm, cái cảnh gặp gỡ này cũng thật không tệ.
Lục Tinh vừa định nhìn ngó xung quanh xem có chỗ nào ngồi nghỉ không thì thấy một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đi tới. Hắn cho rằng bảo vệ này lo lắng hắn là thành phần lang thang say xỉn gì đó nên vội giải thích: “Chào anh, tôi đang chờ người, không có ý...”
“Xin hỏi ngài có phải họ Lục không?”
Hả? Lục Tinh hơi giật mình, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi tên Lục Tinh.”
“Vậy là đúng rồi.” Bảo vệ mỉm cười thân thiện nói, “Anh Lục, cô Tống đã sớm dặn dò chúng tôi rồi, nếu anh đến, cứ vào thẳng là được.”
Lục Tinh sững sờ. Đúng là cô ấy biết mà! Tống Quân Trúc nhất định đang chờ hắn tới đây! Muốn biết một người có thật sự muốn món đồ đó không, đừng nghe cô ta nói thế nào, mà hãy xem cô ta làm cái gì.
【Ví dụ 1】 Lúc trước Lục Tinh và Kim Mao nhỏ ở trong phòng đàn chờ cơm trưa, hắn ăn gì không quan trọng nhưng Kim Mao nhỏ ăn mấy món đặc biệt thì hay bị chán, thế là Kim Mao nhỏ sẽ chủ động phát động công kích. Hạ Dạ Sương: “Lục Tinh, anh có muốn ăn gì khác không?”
Lục Tinh: “Lẩu?”
Hạ Dạ Sương: “Anh muốn ăn lẩu sao?”
Lục Tinh: “Hay là thịt nướng đi.”
Hạ Dạ Sương: “Anh muốn ăn thịt nướng?”
Lục Tinh: “...Hải sản.”
Hạ Dạ Sương: “Được!!! Đi thôi!!!”
Lục Tinh: “......”
【Ví dụ 2】 Ngay cả đạo lý này khi áp dụng với bé con Niếp Niếp cũng có tác dụng. Tỉ như Lục Tinh có lúc đang ăn cái gì, Niếp Niếp lon ton chạy tới, cô bé không nói mình muốn ăn, mà chỉ lí nhí hỏi: “Ba ba, ba đang ăn gì thế ạ?” Đây là ý gì, ai mà không hiểu, ai mà không biết?!
【Ví dụ 3】 Chính là chuyện mà Tống giáo sư đang làm bây giờ đây! Lục Tinh vô cùng rõ ràng một việc. Nếu Tống giáo sư không muốn hắn đến thì sao lại trước khi đi để lại địa chỉ ở Đế Đô cho hắn, sao lại dặn dò bảo vệ chuyện này làm gì?
Lục Tinh đã đến đây một chuyến, vậy thì nhất định phải luôn luôn giải mã xem đối tượng của mình tại sao lại nói câu đó, tại sao lại làm việc đó.
“Haizz, trách không được khả năng đọc hiểu của ta càng ngày càng tốt.” Lục Tinh bước vào khu dân cư, thở dài một tiếng. Hắn đúng là cả đời đều đang phải đọc hiểu mà.
Theo chỉ dẫn của bảo vệ, Lục Tinh đi tới dưới tòa nhà mà Tống giáo sư ở. Trời đã sắp tối, hắn ngẩng đầu nhìn lên.
“Không đúng!”
Đèn trong nhà Tống giáo sư đang bật. Vậy sao cô ấy lại không trả lời tin nhắn? Đáng ghét! Chẳng lẽ đến kỳ đau bụng mà bị ngất đi rồi?
Lục Tinh hoảng loạn, vội vàng lên lầu. Trước kia hắn không hiểu cơ thể con gái rốt cuộc vận hành thế nào, chỉ có mấy trang sinh vật học trong sách là có chút khái niệm. Sau khi bắt đầu cái hành trình này, Lục Tinh đã đặc biệt tìm hiểu một chút kiến thức sinh lý của phái nữ. Ví dụ như kỳ dâu rụng, nó sẽ không giống đồng hồ báo thức mà cứ đến đúng ngày là xuất hiện. Mà có thể do thói quen sinh hoạt hay áp lực công việc mà có thể sớm hơn hoặc trễ hơn. Cho nên Lục Tinh chỉ có thể ghi lại một chút thời gian đại khái của đối tượng thôi.
Nhưng theo Lục Tinh quan sát, với một người có cuộc sống quy luật, sinh hoạt và làm việc ổn định như Ôn A Di, bình thường thời gian này sẽ không quá đau. Nhưng Tống giáo sư lại có cuộc sống cực kỳ không quy luật, khi làm việc thì có thể bỏ ăn bỏ ngủ, đốt cháy mình. Cho nên Lục Tinh cảm thấy tình huống của cô nàng hẳn là rất tệ.
Vừa nghĩ ngợi, Lục Tinh đã đến tầng Tống giáo sư ở. Hắn hít sâu một hơi, nhanh chóng bấm chuông cửa.
Vẫn không đúng.
Lục Tinh liếc mắt nhìn cửa ra vào, có một đôi giày da kiểu nam, một đôi giày cao gót kiểu nữ.
“À, có khách tới thăm, vậy là không bị ngất rồi.”
Hô——
Lục Tinh thở phào nhẹ nhõm, tay vịn tường suýt nữa bị run chân. Dù nói gì thì nói, mắng thì cứ mắng. Nhưng nguyên tắc đầu tiên của nghề nghiệp “con chó liếm” là phải cố hết sức bảo vệ an toàn cho đối tượng của mình. May mà không có chuyện gì.
Rắc.
Cửa phòng mở ra. Người mở cửa là một người đàn ông mặc âu phục, lịch lãm, chắc là chủ nhân của đôi giày da nam. Nhưng lúc này tâm tình của người đàn ông hiển nhiên không được tốt lắm, sắc mặt đen sì, nói chuyện rất khó nghe: “Làm gì?”
“Chào anh.” Lục Tinh không vì thái độ của anh ta mà tức giận, mà đưa đồ ăn trong tay ra. “Tôi mang bữa tối cho Tống giáo sư.”
Đây coi như là bạn của Tống giáo sư đi? Lục Tinh cũng không biết Tống giáo sư có nói với bạn mình về chuyện của hắn không. Vì tránh làm đối tượng của mình mất mặt, Lục Tinh vẫn không nói thẳng thân phận mà chỉ nói là mang bữa tối tới.
“Vào đi.” Tống Diệu Tổ bực mình muốn chết, thấy Lục Tinh vừa nhấc chân muốn đi vào thì lập tức lớn tiếng mắng: “Cậu làm cái gì thế hả?!”
Vào nhà là phải cởi giày, lại còn phải đi thêm cái bọc giày vào nữa. Cái tên giao đồ ăn này sao không thèm đi bọc giày vào? Ồn ào cái gì?
Trong phòng khách nghe thấy tiếng động, lại có hai người phụ nữ đi ra. Lục Tinh liếc mắt nhìn qua. Một người là Tống giáo sư, mái tóc xoăn dài màu đen rối tung trên vai, sắc mặt tái nhợt, trông có vẻ không được khỏe. Người còn lại là một phụ nữ trung niên tầm bốn mươi năm mươi tuổi, đeo đầy vàng bạc, hai đầu lông mày giống Tống giáo sư.
Lục Tinh nhíu mày. Hỏng rồi, lại đoán sai rồi! Đây không phải bạn bè, mà là mẹ con.
Lòng Lục Tinh hụt hẫng một cái. Thì ra là vấn đề gia đình, hắn đến không đúng lúc rồi! Thế là Lục Tinh quay người muốn đi.
Tống Diệu Tổ trực tiếp túm lấy tay hắn, quát lớn: “Chạy cái gì? Nói hai câu không vừa ý cậu hả? Cũng đã làm tới mức đi giao đồ ăn ngoài rồi mà tính tình còn lớn thế, tưởng mình là thiếu gia hả?”
Lục Tinh liếc nhìn anh ta một cái. Đáy lòng thầm mắng. Mình đã cho anh ta mặt mũi mà còn không biết xấu hổ nữa sao? Nói thẳng ra ba chữ đi giày bọc không phải là nhanh hơn cái kiểu ở đây mắng người này sao? Hắn ghét nhất cái kiểu không nói thẳng mà chỉ mượn chuyện để trút giận. Xem ra là bị ăn quả đắng ở chỗ Tống Quân Trúc đây mà. Thôi được rồi. Dù sao đồ ăn cũng sắp nguội rồi, hắn đang lo là không có gì nóng cho Tống Quân Trúc ăn đây này. Thế là Lục Tinh áy náy nhét hộp đồ ăn vào tay Tống Diệu Tổ, dùng giọng đủ cho Tống giáo sư nghe thấy nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi không chú ý, không được sạch sẽ, vậy tôi không vào nữa.”
“Đây là đồ ăn cho Tống giáo sư, nhân lúc còn nóng thì ăn cho bổ khí huyết, dù có bận thế nào thì cũng phải ăn cơm ngon nha, làm phiền anh mang vào, cảm ơn anh nhiều ạ.”
“Xê ra!” Tống Diệu Tổ liếc xéo một cái, trực tiếp đẩy hộp đồ ăn mà Lục Tinh đưa lại. Lục Tinh vẫn không có nhận lấy như là một dòng nước chảy qua.
Bịch.
Hộp đồ ăn đổ ụp xuống đất.
Tống Diệu Tổ nổi trận lôi đình, ở chỗ Tống Quân Trúc đã bị khinh bỉ là đủ rồi, đến cả cái thằng đưa đồ ăn ngoài cũng dám khinh bỉ anh ta sao? “Thằng nhãi con, đưa cái gì mà không đưa được vậy hả?!”
RẦM!
Một tiếng động lớn. Tống Quân Trúc mặt không đổi sắc đi tới cửa, trực tiếp đá một phát Tống Diệu Tổ ra ngoài!
Lục Tinh vội tránh qua một bên.
“Ác thảo!”
Tống Diệu Tổ nằm sấp mặt xuống đất, hoàn toàn cắm mặt vào bùn. Cả người quay vòng với đất, Tống Diệu Tổ choáng váng cả đầu, sờ soạng mũi mình.
A. Mẹ sinh mũi của hắn còn chưa bị ngã hỏng.
“Quân Trúc! Con đừng xúc động!”
Một giọng phụ nữ kinh hoảng từ phía sau vang lên. Tống Diệu Tổ nhìn lại, lập tức thấy lưng hết ê ẩm chân cũng không còn đau, bật người đứng lên, có thể đi thẳng đến lễ khai mạc Thế Vận Hội Paris để đóng vai ngưu quỷ xà thần ngay được.
Không có lý do gì khác.
Bởi vì Tống Quân Trúc đang cầm đao.
Đúng nghĩa, là cầm đao.......
Bạn cần đăng nhập để bình luận