Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 186: Ta cứng nhắc như vậy núi, lại sẽ vì ngươi xôn xao

"Vù hồ ~~~ Cất cánh ~~~"
Lục Tinh sau khi đón được tiểu học tỷ, hai người mỗi người một chiếc xe đạp công cộng, bắt đầu cuộc đua tốc độ xe đạp cá nhân đầu tiên trên phố. Hôm nay trời nhiều mây, gió mát hiu hiu thổi trên đường. Đạp xe rong ruổi trên phố, cảm giác sảng khoái như vừa dời gạch cả ngày ở công trường xong, tu một hơi hết một chai trà đá ướp lạnh bốn đồng vậy!
Liễu Khanh Khanh thở hồng hộc vượt lên Lục Tinh, ý đồ thương lượng: "Lục Sư Phó, thật sự không thể bắt taxi sao?"
May mà hôm nay nàng mặc quần dài chứ không phải váy. Chờ chút đã. Liễu Khanh Khanh rơi vào trầm tư. Với tính cách của Lục Tinh, nếu như nàng mặc váy thì chắc chắn Lục Tinh đã bắt taxi rồi! Trời ạ! Lần này là thất bại vì trang phục của mình rồi. Liễu Khanh Khanh vô cùng hối hận.
Lục Tinh chậm rãi đạp xe: "Đây gọi là đạp xe đến quán nhậu, vừa tiết kiệm vừa nên tiêu."
Trong khoảng thời gian này, cứ rảnh là hắn lại cùng tiểu học tỷ ở bên nhau. Mặc dù bình thường hắn đều học, nhưng nhờ vậy mà hắn nắm rõ được lịch sinh hoạt của tiểu học tỷ. Tóm lại một chữ: "ở nhà". Tiểu học tỷ đúng là người của giới nhị thứ nguyên, mỗi ngày đều mặc bộ đồ ngủ có tai thỏ, ngồi bên máy tính nhìn chằm chằm màn hình Lỗ Miêu xem hoạt hình. Thật sự là chỉ khi nào hội sinh viên có việc hoặc phải đến lớp, nàng mới bất đắc dĩ ra ngoài. Nhưng mà tiểu học tỷ rất tốt. Mỗi lần nàng đi ra ngoài về đều giống như đi săn trở về, tay xách nách mang đồ ăn ngon.
Nhưng mà! Với tư cách là một kẻ liếm chó chuyên nghiệp, Lục Tinh muốn mang đến cho khách hàng những cảm xúc Chí Tôn giá trị trong quá trình phục vụ. Khách hàng khác thì dễ, hiện tại chỉ có Tống Giáo Thụ là nhân tố bất ổn ở Đế Đô. Lục Tinh sợ Tống Giáo Thụ một ngày thứ bảy chủ nhật nào đó đột nhiên tập kích trở về Hải Thành, sau đó sẽ đối mặt với căn phòng đen ngòm tĩnh mịch mà nổi điên. Vì vậy mỗi ngày hắn đều xem số bước chân trên Wechat của Tống Giáo Thụ. Tống Giáo Thụ đúng là đem tinh thần nghiên cứu khoa học phát huy vào cả trong cuộc sống, số bước chân mỗi ngày của nàng ở Đế Đô đều tương đối cố định. Vì vậy chỉ cần số bước chân của nàng có thay đổi, Lục Tinh liền biết có phải nàng định về Hải Thành hay không.
Vận dụng tốt các số liệu trong ứng dụng hiện đại, cũng có thể giúp ích rất nhiều cho việc bắt gian tình yêu xa đó nha!
Nhưng đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, khi Lục Tinh kiểm tra số bước chân trên Wechat của Tống Giáo Thụ, hắn mới tiện thể phát hiện, mấy ngày nay số bước chân trên Wechat của tiểu học tỷ lại có mấy chục bước! Mấy chục bước! Lục Tinh nghĩ, tiểu học tỷ cũng coi như có thiên phú tốt, mới có thể nhỏ cây kết quả to. Nếu không, với cái lượng vận động đó, chân tay nàng lèo khèo như vậy thì chắc đụng một cái là gãy mất.
Cho nên lần này vất vả lắm mới kéo được tiểu học tỷ ra ngoài, nàng mặc đồ cũng tiện, hay là đạp xe luyện tập một chút thì tốt.
Lục Tinh vừa ra vẻ đau lòng, "Chẳng lẽ học tỷ không muốn cùng ta hóng gió sao?"
Liễu Khanh Khanh: ......
Nhìn bóng lưng tiểu học tỷ đột nhiên trở nên hăng hái đạp xe thở hồng hộc, Lục Tinh bật cười. Một câu nói, khiến một cô gái vì ngươi mà cuồng đạp xe hai cây số. Quả nhiên. Người ta ghét không phải trà xanh, người ta ghét là trà xanh không nhắm vào mình mà thôi...
Đến cửa quán Thủy tộc, Liễu Khanh Khanh thở phào một hơi. Thấy Lục Tinh vẫn còn đang dựng xe, nàng vội vàng hít hà xem mình còn thơm không.
"Để ta ngửi."
Lục Tinh không biết từ lúc nào đã đến, giả vờ hít mũi một cái. Liễu Khanh Khanh khẩn trương đến mức không dám động đậy, sợ Lục Tinh cảm thấy nàng không thơm.
"Ừm..."
Lục Tinh kéo dài âm thanh, khiến tim Liễu Khanh Khanh cũng bị treo lơ lửng.
"Cũng chỉ thơm hơn hoa nhài một chút thôi, chỉ hơn một chút, ngươi đừng có kiêu ngạo."
Tim Liễu Khanh Khanh rơi xuống đất. Lo lắng qua đi, theo đó là sự xấu hổ.
"Ái nha, ngươi!"
Nàng mặt đỏ như ấm nước đang bốc hơi, đẩy Lục Tinh ra, một mình đi vào trong. Lục Tinh cười thầm. Hắn tính toán quãng đường theo thể chất của tiểu học tỷ, đạp một quãng đường như vậy cũng vừa đủ. Vận động quá ít không được, vận động nhiều lại đau cơ. Tính toán vừa vặn. Không hổ là ta!
Đi được một nửa, Liễu Khanh Khanh thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại, thấy Lục Tinh vẫn đứng ở chỗ cũ.
"Ngươi không đi sao?"
"Chỉ mình ta đi thì cô đơn quá ~~~"
Liễu Khanh Khanh hơi giật mình.
Dưới trời nhiều mây, Lục Tinh toàn thân một màu đen, đội mũ lưỡi trai, vành mũ tạo thành một mảng bóng râm, che khuất ánh mắt hắn, cũng che khuất những cảm xúc trong mắt hắn. Từ lần đầu tiên nàng thấy Lục Tinh đã là như vậy. Hắn luôn đứng rất thẳng, giống như thế gian này không có thứ gì có thể khiến hắn lung lay. Nhưng mà bây giờ.
Liễu Khanh Khanh cảm thấy Lục Tinh thật cô đơn. Nàng không muốn Lục Tinh cô đơn, nàng muốn ở bên Lục Tinh. Thế là Liễu Khanh Khanh lại cắn răng chịu xấu hổ quay lại, nhẹ nhàng nắm lấy một ngón tay của Lục Tinh lắc lắc, cúi đầu mặt đỏ bừng nói.
"Đi thôi."
Vui quá! Thật là vui!
Lục Tinh nhìn khuôn mặt trắng nõn của tiểu học tỷ đang đỏ lên một cách kỳ lạ, đây là một bức tranh mỹ lệ mà họa sĩ xuất sắc đến đâu cũng không vẽ được. Thế là hắn nói: "Ừm, đi thôi."
Vào trong quán Thủy tộc. Sau khi nhìn qua vài khu vực, hai người dừng ở lối vào đường hầm đáy biển. Mặt kính trong suốt vững chắc tạo thành một hành lang hình vòm màu xanh thẳm, vô số các loài cá bơi lượn phía trên đầu bọn họ.
Liễu Khanh Khanh khẽ chạm vào mu bàn tay của Lục Tinh. Lục Tinh quay đầu nhìn nàng: "Sao vậy?"
Liễu Khanh Khanh ngước đầu nhìn các loài cá đủ màu sắc đang bơi qua bơi lại, ngơ ngác nói: "Giống như một giấc mộng màu xanh thẫm."
"Ta có chút......sợ."
Lục Tinh nắm lấy tay tiểu học tỷ, khẽ cười nói: "Vậy ta cùng ngươi mơ."
Chúng ta dắt tay dưới đáy biển xanh thẳm, đây là thế giới nhỏ độc nhất vô nhị của riêng hai ta.
Liễu Khanh Khanh kinh ngạc nhìn Lục Tinh. Hôm nay, chúng ta cùng nhau làm một giấc mơ màu xanh, ta không thể nào định giá được giá trị của giấc mộng này, cho đến khi nó biến thành ký ức.
Sau khi nói xong câu đó, Lục Tinh dẫn tiểu học tỷ bước vào trong đường hầm đáy biển. Giống như lạc vào thế giới xanh thẳm, giống như đang hô hấp dưới đáy biển.
"Đẹp quá."
Liễu Khanh Khanh đặt mình vào trong đường hầm đáy biển, nhìn qua lớp kính trong suốt, thấy các loài cá với hoa văn khác nhau đang thong thả bơi lội.
"Lục Tinh, ngươi nói xem... chúng ta nhìn cá bị nhốt trong lồng kính, cá nhìn nhân loại có phải cũng như bị nhốt trong lồng kính không?"
Trong ánh sáng xanh thẫm, Lục Tinh không nhìn rõ mặt tiểu học tỷ, nhưng lại thấy rõ đôi mắt tinh nghịch vừa mềm mại vừa ngây thơ của nàng. Lục Tinh cả người cứng đờ lại, hắn không nói được bất kỳ câu sáo rỗng nào, chỉ có thể khô khan nói: "Ừ, chắc là như vậy."
Từ lúc mới bắt đầu, hắn đã như vậy. Đưa những khách hàng từng trải qua biến cố đến cưỡi ngựa gỗ, đưa những khách hàng nóng nảy đến để xả stress. Càng thiếu cái gì, càng hướng đến cái đó. Trái tim hắn vốn chìm trong một vũng nước đọng, vậy mà cũng cảm thấy rung động trước sự ngây thơ hồn nhiên này.
Hắn đã hiểu. Hắn đã hiểu vì sao khách hàng biết rõ những cảm xúc đó là giả, nhưng vẫn không tiếc bỏ tiền ra để mua. Bởi vì dù cho ta biết đây là mua được. Thế nhưng ngay khoảnh khắc này. Ta không phân rõ được thực tại và hư ảo, ta chỉ nghe thấy tiếng tim mình đang đập mà thôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận