Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 428: Vậy ngươi chớ xía vào

Chương 428: Vậy ngươi đừng xía vào!
Oan uổng a đại nhân! Lục Tinh nghe thấy phán quyết bất thình lình, biểu cảm trong nháy mắt cứng đờ, lập tức phủ nhận để bảo vệ sự trong sạch của mình.
"Ta không phải, ta không có, ngươi đừng nói bậy!"
Ôn Linh Tú không biết đang suy nghĩ gì, ngay cả khóc cũng không khóc, giống như phát hiện ra điều gì mới lạ. Lục Tinh lập tức kéo lại chủ đề, "Ngươi đừng có nghĩ vớ vẩn! Bây giờ đang nói chuyện giữa ngươi và Niếp Niếp, đừng lôi Niếp Niếp ra trước mặt ta mà lừa gạt!"
"Ta không nói ta đang nghĩ vớ vẩn." Giọng của Ôn Linh Tú có chút khàn khàn, như vừa ngủ một giấc dài, dễ nghe hơn giọng học sinh tiểu học ăn cay gấp vạn lần. Lục Tinh thở dài một tiếng. Vì sao mọi người không thể gặp mặt hòa khí, vui vẻ trò chuyện, cuối cùng giải quyết vấn đề một cách tốt đẹp?
Ôn Linh Tú đưa tay vào trong túi áo mò mẫm, như đang tìm kiếm thứ gì. Lục Tinh tưởng Ôn A Di đang tìm khăn tay. Mấy giây sau, một chiếc hộp nhỏ màu đen xinh xắn đưa tới trước mặt hắn. Hai mắt Lục Tinh tối sầm. Mẹ nó. Nếu bên trong lại là cái nhẫn vớ vẩn, thì bây giờ hắn sẽ ném mình vào đống tuyết chết đuối!
"Đây là..." Ôn Linh Tú dừng một chút, có chút bất đắc dĩ lại có chút buồn vu vơ, "quà sinh nhật của ngươi."
"Ngươi tặng quà sinh nhật cho ta, ta rất thích, đây là quà sinh nhật của ta tặng lại cho ngươi, ban đầu muốn đưa tận tay cho ngươi vào ngày sinh nhật, nhưng ta không đến được bên ngươi nên mỗi một ngày trôi qua, ta đều không tìm được ngươi."
Ôn Linh Tú vừa khóc xong, mắt hiện lên màu đỏ tự nhiên, chóp mũi cũng hơi đỏ lên, gió lạnh thổi qua, mảnh áo ướt đẫm nước mắt nơi ngực bắt đầu bốc hơi, nàng hơi lạnh nhẹ run. "Ta muốn lần này nếu thật sự gặp được ngươi, sẽ đưa nó tận tay cho ngươi, dù đã muộn nửa năm."
Lục Tinh im lặng lắng nghe, nhìn hộp quà đưa đến trước mặt, trong đầu thiên sứ và ác quỷ đang giao chiến kịch liệt.
Ác quỷ: Nhận đi! Nhận đi! Nhận hết!
Thiên sứ: Không thể nhận! Tuyệt đối không thể nhận! Nhận chắc chắn sẽ gặp phiền phức!
Ác quỷ: Ngươi quan tâm nàng làm gì, dù sao nàng tự nguyện!
Thiên sứ: Không thể! Ngươi nhất định phải nói rõ ràng thái độ của mình!
Ác quỷ: Cút đi! Ngươi có biết hưởng thụ lạc thú trước mắt là gì không hả? Ngày mai không chừng người Tam Thể đánh tới rồi, tận hưởng một chút thì sao?
Thiên sứ: Như vậy cũng không được! Ách… Lục Tinh vừa cố nhìn xem cái hộp này là hàng hiệu xa xỉ nào, vừa nghiến răng nghiến lợi hờ hững giơ một tay ra, nhẹ nhàng đẩy nó ra.
"Sinh nhật của ngươi nằm trong hiệp ước, ta cho ngươi sinh nhật, là để cho ngươi ngày sinh nhật vẫn được vui vẻ."
"Mà làm cho ngươi vui vẻ, là thiên chức của ta."
Ôn Linh Tú đã lường trước được kết quả này, khẽ gật đầu, từ trong một túi áo khác móc ra một chiếc hộp màu tím nhạt đưa tới, "Trong này là quà sinh nhật Niếp Niếp làm cho ngươi, là đồ thủ công."
"À, cái này thì được." Lục Tinh nhận hộp không nhìn mà bỏ vào túi, sau đó nói, "Cái này ta nhận, coi như tình cảm cha con giữa ta và Niếp Niếp."
"Ngươi về sau đừng dẫn Niếp Niếp đến chỗ ta lảng vảng nữa, lần sau còn tới ta không chắc thái độ của ta sẽ tốt như hôm nay đâu. Nếu ngươi không làm được, vậy ta có cách của ta."
Lục Tinh nở một nụ cười lạnh sâu thẳm, nhỏ giọng nói. "Ôn Tổng, ngươi cũng không muốn để lại bóng ma tâm lý cho Niếp Niếp chứ?"
Ôn Linh Tú không tin: "Ngươi không biết."
Lục Tinh cười nhạo một tiếng, hai tay bỏ vào túi ngáp dài dựa vào tường. Hắn thờ ơ nhìn Niếp Niếp đang nặn người tuyết ở đằng xa, rồi lại dời mắt sang người Ôn Linh Tú. "Niếp Niếp đâu phải con ruột của ta, ta không biết sao? Là ngươi nghĩ ta tốt quá đấy thôi, lại cứ thế ép, nên việc ta làm gì đều đáng đời."
Chẳng phải là cảm thấy hắn có ông bà, nên cho rằng nắm được điểm yếu của hắn sao? Cho rằng hắn không dám trở mặt với ông bà? Nên dám ở trước mặt nhiều người như vậy mà không kiêng nể gì sao? Khóe miệng Lục Tinh khẽ cong lên, hắn hiểu rõ, những khách hàng này của bọn họ đâu phải chỉ mỗi mình hắn có nhược điểm. Cùng lắm thì phát triển đến cuối cùng, mọi người công kích lẫn nhau vào chỗ yếu nhất thôi! Chẳng phải Ôn A Di cực kỳ quan tâm đến Niếp Niếp sao?
"Ngươi còn nhớ ban đầu ở rạp hát, ta nói gì để ngươi buông tha ta một lần không?" Lục Tinh nheo mắt, đột nhiên nhắc lại chuyện cũ.
Ôn Linh Tú nghĩ ngợi, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi.
"Xem ra ngươi nhớ rồi." Lục Tinh vỗ tay, "Hôm đó lý do ta đưa ra là, nếu Niếp Niếp đi theo ta, gặp rất nhiều khách trước, cũng sẽ thấy rất nhiều Tu La tràng, việc đó tốt cho một đứa bé sao?"
"Hôm nay là Trì Việt Sam, ngươi biết Trì Việt Sam là người sĩ diện, cho nên sẽ không nói lung tung trước mặt trẻ con, vậy còn những khách khác của ta, ngươi có hiểu rõ họ không?"
"Chỉ cần ngươi lựa chọn đi theo ta, chỉ cần ngươi vẫn gọi ta là ba của Niếp Niếp, những cảnh tượng hôm nay sẽ còn lặp lại, số người chỉ có tăng chứ không giảm."
"Một lần hai lần Niếp Niếp có thể tránh được, nhưng chẳng lẽ lần nào nàng cũng né được sao?"
"Ngươi nghĩ kỹ chưa, Ôn Tổng?"
"Ngươi là lãnh đạo cấp trên, nhà cũ cháy thì không sao, nhưng ngươi là người làm ăn, ngươi gặp quá nhiều người trong thương hải tang điền, sóng cả vỗ bờ."
"Ngươi rõ ràng nhất, mộng tưởng không tránh được lực hút của hiện thực."
"Ta có quá nhiều khách không thể khống chế như vậy, mỗi ngày ta chỉ có thể sống tạm bợ qua ngày, không chừng có ngày bị ám sát cũng nên, ngươi bảo ta làm ba của người ta sao?"
Lục Tinh cảm thấy thủ đoạn mềm dẻo có lẽ hữu hiệu hơn đao kiếm cứng rắn, nên hắn hạ giọng, cười nhạt nói ra. "Đau dài không bằng đau ngắn, nếu đứt dây tơ mà vẫn cố nối lại chỉ khiến cả hai thêm đau khổ, theo ta thấy, không bằng cắn răng một cái, giậm chân một cái, ấy, chúng ta quyết tâm đoạn tuyệt trong ba năm năm, chắc chắn sẽ có hiệu quả!"
"Ngươi cứ để Niếp Niếp đi theo ta làm gì, có được kết quả gì tốt đẹp chứ, chẳng may gặp phải một vị khách nóng tính nào, có khi chỉ thẳng vào mũi Niếp Niếp mà mắng, đến lúc đó con bé sẽ mang bóng ma tâm lý lớn như thế nào."
"...Ngươi nói khách nóng tính, là Hạ Dạ Sương sao?" Ôn Linh Tú im lặng lắng nghe rất lâu, đột nhiên hỏi lại.
"Vậy ngươi đừng quan tâm."
Lục Tinh có chút chột dạ, hắn đang cố ý nói sự tình thêm nghiêm trọng. Thực tế dù Hạ Dạ Sương luôn bị nói là nóng tính, nhưng nếu gặp trẻ con lễ phép, cô ấy vẫn rất tốt. Đương nhiên, với trẻ con đáng ghét thì Hạ Dạ Sương sẽ trực tiếp đá bay một cước.
Ôn Linh Tú im lặng một lát, có vẻ đang suy tư rất nhiều điều, Lục Tinh nắm chặt hai tay sau lưng, chờ nghe tin từ bỏ tốt lành! Một giây sau. "Ngươi muốn biết Tống Giáo Thụ thế nào không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận