Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 464: Romeo Juliet

"Ta nhớ ngươi." Lục Tinh nheo mắt lại, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào chiếc đèn treo trên trần nhà. Eo hắn bị ôm chặt, một thân thể mềm mại ấm áp tựa vào lồng ngực hắn, hơi thở nóng hổi phả lên da thịt. Hạ Dạ Sương thường xuyên rèn luyện, giống như một cái lò sưởi nhỏ, mềm mại mà ấm áp. Lục Tinh nhìn về phương xa. Nơi này là phòng đặc biệt dành cho du khách dưới chân núi tuyết, ấm áp, xinh xắn, được trang trí mang đậm phong cách Bắc Âu. Qua khung cửa sổ có thể thấy tuyết rơi như lông ngỗng, có thể thấy những ngọn núi tuyết trắng xóa. Vào ban đêm, núi tuyết càng giống một người bảo vệ thầm lặng, vĩnh viễn đứng sừng sững ở đó. Lục Tinh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi rã rời. Vốn dĩ hắn muốn đến một nơi xa lánh để thoát khỏi thế tục. Nhưng bây giờ hắn đã hiểu. Bất kể hắn ở đâu, núi tuyết hay bờ biển, trên xe hơi hay tàu chở khách, dưới lòng đất hay trên trời. Chỉ cần không giải quyết vấn đề, những vấn đề này sẽ chỉ quay lại bằng những cách mạnh mẽ hơn. Lục Tinh cúi đầu, thấy mái đầu nhỏ màu vàng của Hạ Dạ Sương đang vùi trong ngực hắn. Tóc cô rất đẹp, đỉnh đầu dày dặn. Lục Tinh cười một tiếng, vô cùng khâm phục mình giờ phút này vẫn còn nghĩ đến những chuyện như vậy. “Hắc hắc.” Hạ Dạ Sương không hiểu sao đột nhiên cười khúc khích. Lục Tinh nhíu mày, bình tĩnh hỏi: “Ngươi cười cái gì?” “Ngươi cười nên ta cũng cười.” Giọng của Hạ Dạ Sương vọng lên từ trong ngực hắn, có chút nghẹn ngào. Hạ Dạ Sương chọc chọc sau lưng Lục Tinh, đuôi như muốn vểnh lên trời, đắc ý nói: “Ta ôm được ngươi nè, ta cảm thấy được ngươi đang cười đó, không cần chối!” Nàng ôm Lục Tinh lâu như vậy rồi mà Lục Tinh vẫn không tránh ra. Điều này chứng tỏ điều gì? Điều này chứng tỏ là nàng có khả năng thành công! Hạ Dạ Sương hiện tại tin nhất câu nói "nũng nịu nữ nhân số mệnh tốt nhất", sau này nàng sẽ không khóc lóc om sòm nữa! Lục Tinh cảm thấy giống như có một con chó lông vàng lớn đang luồn lách trong ngực mình, có chút ngứa ngáy. Khẽ cong khóe miệng, hắn lên tiếng: “Chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện được không, ngươi ôm chặt quá làm ta khó thở.” “A? Ặc ặc, xin lỗi xin lỗi!” Hạ Dạ Sương lập tức buông lỏng vòng tay đang ôm Lục Tinh ra. Nàng ngượng ngùng nói: “Nửa năm nay ta huấn luyện chuyên nghiệp để leo núi, giờ có hơi khó khống chế sức lực.” Nghe vậy, Lục Tinh chợt thấy may mắn vì lúc nãy mình không trở mặt với Hạ Dạ Sương. Trời ơi! Trước kia hắn còn miễn cưỡng có thể hòa với con mãnh phụ Hạ Dạ Sương năm năm. Kết quả, bây giờ Hạ Dạ Sương thế mà còn tăng cường cấp sử thi! Lục Tinh lòng có chút sợ hãi, ngồi xuống ghế sofa, không khỏi suy nghĩ. Nếu lúc nãy hắn thật sự trở mặt với Hạ Dạ Sương. Con mãnh phụ Hạ Dạ Sương đầu óc không thông, nhất quyết ném hắn ra ngoài núi tuyết để tự sinh tự diệt thì...... Lục Tinh rùng mình một cái, không thể nghĩ tiếp, thật không thể nghĩ tiếp. Quá kinh khủng! May mắn, may mắn hắn là một người không thích xung đột kịch liệt, là người trọng thể diện. Lục Tinh thả mình xuống ghế sofa, nhặt tấm thảm trên sàn lên đắp cho mình. Hắn nheo mắt lại, nhìn Hạ Dạ Sương đang ngồi đờ như học sinh tiểu học ở đối diện, cười một tiếng. Lục Tinh không hiểu sao lại cười, Hạ Dạ Sương ngẩn người một chút rồi cũng cười theo. “Vậy là ngươi đồng ý với ta rồi hả?” “Ta đồng ý ngươi cái gì?” Lục Tinh ngáp một cái, buồn cười hỏi lại. Hạ Dạ Sương lại cho là có lý, bẻ ngón tay chăm chú phân tích: “Ta đã tỏ tình với ngươi, ngươi không nói không được, lại còn để ta ôm ngươi nữa, đây chẳng phải là chấp nhận lời tỏ tình của ta sao?” Càng nói cô càng thấy hợp lý, đến cuối cùng cũng dứt khoát không duy trì tư thế ngồi của học sinh tiểu học nữa. Nàng giống một con chó con vui vẻ, nhanh chóng chạy đến bên cạnh ghế sofa đơn, ngồi xếp bằng trên tấm thảm, vui vẻ nói: “Nếu ngươi không từ chối......” “Vậy chúng ta chính là tình nhân rồi!” Nàng đột ngột giơ tấm thảm đang đắp trên người Lục Tinh lên trời, tấm thảm phủ xuống, che khuất tầm mắt Lục Tinh. "Thu..." Lục Tinh bị tấm thảm từ trên trời rơi xuống phủ kín đầu, trước mắt tối đen, nhưng khi mất đi thị giác, các giác quan khác lại trở nên đặc biệt nhạy bén. Giống như hắn có thể nghe được tiếng hít thở ngay bên cạnh, cũng đang bị tấm thảm che kín. "Ngươi đúng là cứng đầu đến chết." "Bá..." Tấm thảm bị Hạ Dạ Sương kéo ra, Lục Tinh thấy lại ánh sáng, chậm rãi nói ra một câu như vậy. Từ đầu đến cuối, ngay cả tư thế nằm trong ghế sofa của hắn cũng không hề thay đổi chút nào. Nhưng Hạ Dạ Sương lại giống như phát cuồng. Không nhận được sự cự tuyệt của Lục Tinh, chẳng phải là đồng ý sao?! Lục Tinh đảo mắt. Hạ Dạ Sương như một con tiểu kim mao đang nằm trên đùi hắn, ngước mắt nhìn hắn. Cô đung đưa cái đuôi vô hình, vui vẻ nói: “Vậy là bây giờ chúng ta ở bên nhau rồi nhé!” “Hai ngày nay thật là may mắn, không chỉ không chết, còn có thể gặp được ngươi!” Lục Tinh im lặng, bình tĩnh đối diện với nàng. Một giây, ba giây, năm giây...... Nụ cười trên khóe miệng Hạ Dạ Sương từ từ cứng đờ, niềm vui trong đáy mắt giống như thủy triều rút dần. “Chúng ta ở bên nhau rồi, đúng không?” Lục Tinh vẫn không trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn Hạ Dạ Sương. Nếu như con chó con kia trưởng thành, liệu nó có ngang ngược như Hạ Dạ Sương không? Như thể không gì có thể khuất phục được cô, dù gặp bất kỳ khó khăn nào cũng có thể khóc một trận cười một trận, nhẹ nhàng vượt qua, chỉ là không nhớ lâu. "Ngươi nói gì đi..." Đáy mắt Hạ Dạ Sương bắt đầu lộ vẻ bối rối, cô nắm lấy tay Lục Tinh, áp lên má mình. “Ngươi nói đi, ngươi nói là ngươi muốn ở bên......Không đúng, ngươi nói Lục Tinh muốn ở bên Hạ Dạ Sương, ngươi nói đi, ngươi nói đi!” Lục Tinh đột ngột vùng ra khỏi chiếc ghế sofa êm ái, hơi cúi người, tới gần Hạ Dạ Sương. Liếc nhìn bàn tay bị nắm chặt, hắn hơi dùng sức, liền rút ra được. Hạ Dạ Sương trong nháy mắt hốt hoảng đưa tay muốn nắm lại. Một giây sau, bàn tay ấy đặt lên đỉnh đầu cô. Hạ Dạ Sương dừng lại. Lục Tinh nhìn Hạ Dạ Sương đang nằm trên đùi hắn như một con chó con, đưa tay xoa đầu cô. Vẻ mặt của Hạ Dạ Sương đang biến đổi. Đây là lần đầu tiên Lục Tinh chủ động tiến lại gần nàng như vậy sau khi kết thúc hợp đồng, còn xoa đầu nàng nữa. Cuối cùng, sự ngượng ngùng chiếm ưu thế, nhưng cô lại không hiểu rõ, liền trực tiếp hỏi: "Ngươi, ngươi, ngươi có ý gì?" “Đây chẳng phải là mong ước của ngươi sao?” Lục Tinh mỉm cười nhìn Hạ Dạ Sương. Hắn đã nghĩ thông suốt. Đám hộ khách này, mỗi người đều là những thiên kim kiêu nữ chưa từng gặp khó khăn. Trong mối quan hệ tình cảm, có một hiện tượng gọi là hiệu ứng Romeo Juliet. Nó chỉ rằng, khi một đôi trai gái yêu nhau gặp phải sự phản đối của thế giới bên ngoài, tình cảm của hai người sẽ càng thêm kiên định và gắn bó. Nhưng khi nguồn ngoại lực này biến mất thì sao? Người ta sẽ cố chấp theo đuổi những thứ chưa từng có được. Còn hắn thì sao. Một kẻ chỉ vì tiền mà đến bên cạnh hộ khách, cẩn trọng làm việc, vất vả làm thuê như hắn. Mà lại không yêu bọn họ sao? Đặc biệt là thái độ lạnh nhạt và từ chối của hắn sau khi hợp đồng kết thúc. Đối với những thiên kim kiêu nữ, những hộ khách chưa từng gặp bất kỳ sự bất mãn nào, đó thực sự là một điều thú vị hiếm có trong cuộc đời giàu sang của họ. Lục Tinh hiểu. Có nhiều thứ nếu không đạt được thì sẽ trở thành nỗi ám ảnh vô tận. Trăng sáng thì chỉ là hạt cơm, nốt ruồi son thì lại là máu muỗi. Hắn thật sự đặc biệt sao? Hay là bọn hộ khách này mong muốn mà không có được, nên đã gán cho hắn một lớp hào quang thánh thiện? Đơn giản thôi, phá vỡ lớp hào quang ấy không phải tốt hơn sao. Lục Tinh mỉm cười, xoa đầu Hạ Dạ Sương. “Ngươi muốn gì, ta đều cho ngươi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận