Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 451: Tình ca vương

Chương 451: Tình ca vương "Mẹ ơi, tuyết này rơi đến bao giờ vậy?"
Phía dưới núi tuyết, trong căn phòng nhỏ, Lục Tinh tiện tay nhặt một khúc củi ném vào lò sưởi. "Bịch" một tiếng, ngọn lửa nhanh chóng nuốt chửng khúc củi, tỏa ra hơi ấm không ngừng. Lúc đầu, hắn nghĩ đến đây để trượt tuyết, còn đặc biệt thuê căn phòng nhỏ đặc trưng ở vùng núi tuyết. Trước đây, khi kể chuyện cổ tích cho Niếp Niếp, hắn còn cảm thấy những người thợ săn trong truyện sống rất phóng khoáng. Tay cầm súng, tay ôm bình rượu, chẳng có gì ngoài việc g·iết sói già xám, đ.ánh bong bóng đ.ộ.c của Hoàng hậu. Nhưng mà. Lý tưởng và hiện thực khác nhau, cũng giống như sự khác biệt giữa hắn và đám tra nam. Từ khi xuống máy bay, bắt đầu vào ở căn phòng nhỏ đặc sắc, tuyết lớn liên tục rơi, cứ như muốn viết một thiên tiểu thuyết lãng mạn vậy. Cũng giống như ngọn lửa trong nhà cũ, sao đốt cũng không hết. Đừng nói là trượt tuyết, ngay cả đường đi cũng bị phong tỏa. Hiện giờ, điện thoại của hắn không có sóng, mọi thứ đều nhờ vào tạp chí du lịch và tạp chí giải trí cấm trẻ em tự mang trong phòng nhỏ.
“Ai, nhân sinh a.” Lục Tinh tựa người vào chiếc ghế sô pha mềm mại trước lò sưởi, hai chân dài vắt lên ghế đẩu. Hắn tiện tay ném cuốn tạp chí giải trí cấm trẻ em trên đùi xuống tấm thảm, cầm lấy chiếc ly thủy tinh trong suốt trên bàn bên cạnh. Rượu rum và soda trong ly giao hòa, trên bề mặt nổi hai lát chanh, gọi là tự do Cuba thì phải.
Lách tách lách tách...
Tiếng củi cháy và tiếng bọt khí vỡ tan vang lên bên tai, Lục Tinh nheo mắt uống một ngụm lớn. Ngoài cửa sổ lớn có thể nhìn thấy ngọn núi tuyết trắng xóa, phủ đầy tuyết dày, đường phố vắng tanh, giống như chim ăn hết mồi thì bỏ rừng, cả vùng đất trắng xóa thật sạch sẽ.
Hô...
Lục Tinh ngửa đầu tựa vào ghế sô pha, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Đây có vẻ là một khoảng thời gian sống một mình rất tốt. Học sinh có thể dùng để học tập, nhân viên công sở có thể dùng để làm việc, các bà nội trợ có thể dùng để nhào bột làm một mẻ sủi cảo nóng hổi, tóm lại là không nên lãng phí thời gian để ngẩn người. Thế nhưng. Thế nào là lãng phí thời gian? Thế nào là có ý nghĩa?
“Đi m.ẹ nó, ta muốn làm gì thì làm!” Lục Tinh thở dài một hơi, trong tiếng củi cháy tí tách của lò sưởi, tinh thần dần dần tĩnh lặng. Như thể trở về thế giới nguyên thủy, chẳng cần lo lắng gì, chỉ cần nghĩ xem muốn ăn gì, uống gì, ngủ ở đâu.
“Thật hạnh phúc a.” Không cần để ý đến ai, cũng không cần ai quan tâm hắn. Hắn không muốn trở thành tâm điểm của vạn chúng, không muốn bị tranh giành. Hắn muốn trở thành một bông tuyết trên núi, một gốc cây thông bên đường, một con cừu non trong đàn, một phông nền mà du khách chụp ảnh muốn xóa đi. Người khác không quan tâm hắn, hắn cũng chẳng quan tâm ai. Lục Tinh uống cạn ly tự do Cuba, chất cồn theo cổ họng trôi xuống dạ dày. Hắn lăn xuống từ ghế sô pha, nằm xuống tấm thảm dày, với tay tìm một cuốn tạp chí lật lên che mặt, sau đó nhắm mắt. Cứ nằm đó chẳng cần làm gì rồi ngủ một giấc thật ngon thật thích hợp với cái thời tiết này. Đã bao lâu hắn không được ngủ một giấc ngon lành rồi? Ngươi đã bao lâu không được ngủ một giấc ngon lành rồi?
Khò khò khò… Gió lạnh thổi bay lớp tuyết trên mặt đất, căn phòng nhỏ tỏa ra ánh đèn vàng ấm áp, từ xa nhìn lại giống như một nơi trú ẩn trong truyện cổ tích, một ngọn lửa đuốc giữa cánh đồng băng tuyết. Mà chủ nhân căn phòng đang ngủ trên tấm thảm dày ấm áp, mơ về một ngôi nhà làm bằng sôcôla. Trong lò sưởi, củi cháy tí tách như tiếng mẹ hiền dịu dặn dò. Giống như mùa đông tan học đi trên tuyết về nhà, được ngâm chân nước nóng ở trên giường, mẹ sẽ nói với ngươi, phải đi ngủ sớm. Phải đi ngủ sớm.......
"Mấy lão người nước ngoài c.h.ế.t tiệt này, thật là không cần mặt mũi!"
Dưới chân núi tuyết, có một người đang đi phía trước, hai tay cô ta xách mỗi bên một người, kéo lê trên mặt đất.
“Sương Sương, ta không nổi nữa…... Ta thật sự không nổi, ngươi đừng kéo ta nữa tự đi đi.” Triệu Hiệt Hiệt đã hết sạch sức lực, đến nói cũng chỉ còn hơi thở thoi thóp. Hạ Dạ Sương dừng lại, đá cho Triệu Hiệt Hiệt một phát, rồi tiếp tục kéo nàng ta đi về phía trước, vừa đi vừa mắng.
"Mày bày ra bộ dạng khổ sở cái gì, ở đây một đêm nữa mày sẽ bị đông cứng thành thịt khô đấy!"
Hạ Dạ Sương thở hổn hển, dù thể lực có trâu bò đến đâu, kéo theo hai người như vậy cũng chịu không nổi. Rõ ràng mệt muốn kh.ó.c đến nơi mà còn không thể k.h.ó.c, thời tiết chết tiệt này, gió tuyết xen lẫn, k.h.ó.c thì nước mắt sẽ bị đông cứng hết lên mặt.
Hạ Dạ Sương càng nghĩ càng giận càng tức.
“Mấy lão người nước ngoài c.h.ế.t tiệt còn xây cả công trình c.h.u.y.ể.n g.ạ.c.h h.ế.t s.ức t.ệ n.ạ.i, nói là ngôi nhà gỗ này có thể nhìn thấy cảnh đẹp nhất, kết quả hôm nay gió lớn một chút là tốc mái, tốc thì thôi đi, điện thoại thì gọi không được, không có tín hiệu, chờ về tao phải báo tụi nó phá sản mới được! Còn cả hai đứa mày nữa, chưa có kinh nghiệm gì mà cũng dám chạy lên núi tuyết!” "Mật mã...đừng kéo ta nữa...đưa Trang Trang về được rồi."
Hạ Dạ Sương một tay khác đang kéo người đột nhiên lên tiếng.
Nghe vậy, Hạ Dạ Sương muốn lật cả mắt lên.
"Cường Văn, mày có bệnh à?"
"Mày tưởng tao thích kéo mày lắm à? Nếu mày không phải là bạn trai của Trang Trang thì tao mới không thèm kéo mày, mày muốn c.h.ế.t ở đâu thì c.h.ế.t, đúng là lũ c.h.ó c.h.ế.t chìm!"
Không được. Không thể bỏ mặc bọn họ. Hạ Dạ Sương dừng lại thở một hơi, sau đó càng nghĩ càng tức lại đạp thêm cho Cường Văn một cước.
“C.h.ế.t như vậy mà cũng c.h.ế.t chìm! Về nhà tao cho mày ra lò làm s.á.t s.i.n.h luôn!” Bịch… Đi một quãng đường dài, Hạ Dạ Sương cũng không chịu nổi, mệt mỏi ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc tựa vào ba lô. Cô ngẩng đầu lên, xung quanh toàn một màu trắng xóa, mơ hồ thấy phía trước có mấy căn phòng nhỏ ánh đèn đang sáng.
“Tuyết rơi bồng bềnh ~~~ gió bấc vi vu ~~~ đất trời một mảnh mông mênh ~~~” Ân? Sao lại có nhạc nền hợp cảnh thế này? Hạ Dạ Sương lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Cường Văn nằm trên mặt đất. Tên này cả người không nhúc nhích được chỉ có cái miệng là còn động đậy, nhưng ý chí thì rất mạnh mẽ, chỉ cần cái miệng động được là lại cất tiếng hát.
"Mày bị bệnh à?"
Hạ Dạ Sương hận không thể đấm cho Cường Văn hai phát. Triệu Hiệt Hiệt dù sắp ngắc ngoải, nhưng thấy Hạ Dạ Sương nổi giận thì vẫn lết đến trước mặt Cường Văn phòng ngừa cái tên lông vàng kia nổi điên mà đ.á.n.h người. Triệu Hiệt Hiệt ngắt quãng khuyên can.
“Là, là lỗi của ta, ta không nên nói mang theo Cường Văn cùng đi chơi….” "Không, là lỗi của ta!"
Cường Văn dù không động đậy được nhưng vẫn nhất định phải chắn trước mặt bạn gái, thâm tình nói ra.
"Là ta đã hứa với em, chúng ta nhất định phải cùng nhau ở trên núi tuyết trắng xóa mông mênh này, vì em hát lên khúc tình ca hay nhất thế gian."
“Trong đống tuyết yêu nhau, bọn họ nói âm đã kết tinh lời thề sẽ không hư ~~~” "Hạ tiểu thư là không hiểu đâu, dù sao thì cô cũng là một con c.h.ó FA thôi."
"A a a ta không chịu nổi! Câm miệng câm miệng!"
Hạ Dạ Sương nổi điên lên, nhào lên đạp cho Cường Văn mấy cú.
“Ta đi!” Hạ Dạ Sương đá trượt chân, bịch một tiếng, mặt ngơ ngác ngồi trên đất.
"Sương Sương, Sương Sương, cậu không sao chứ?"
Triệu Hiệt Hiệt vội vàng hỏi.
Hạ Dạ Sương giật giật khóe miệng, chỉ thấy băng tuyết lạnh lẽo táp vào mặt, cô không cười nổi.
“Tin tốt là ta bị trật xương cụt một chút thôi chứ không nghiêm trọng.” "Tin xấu là chân tao đau quá."
"Ba mẹ ơi, có khi tao c.h.ế.t cóng ở đây mất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận