Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 319: Chỉ định có chút thuyết pháp

Ngày mùng sáu tháng năm âm lịch. Lục Tinh dậy thật sớm. Ngày mai hắn sẽ về Hải Thành để chuẩn bị cho kỳ thi, sau đó chờ đợi kỳ thi vào ngày 7 và 8. Ngày 9, hắn sẽ cùng Tống Giáo Thụ ngày cuối cùng, như vậy là coi như xong việc! “Thời gian cuối cùng cũng sắp đến rồi.” Lục Tinh mặc áo phông và quần, cười với người trong gương, sau đó giống như người bị bệnh tâm thần nằm xuống đất hít đất mười mấy cái. Không còn cách nào khác. Nếu như nói pháp bảo chiến thắng của phụ nữ là đôi chân dài mảnh khảnh, bộ ngực đầy đặn cùng khoảng cách rút ngắn lại gần như mùi hương phấn son của thiên đường. Như vậy pháp bảo chiến thắng của đàn ông chính là bờ vai rộng đáng tin cậy, cánh tay mạnh mẽ và ánh mắt vĩnh viễn tràn ngập yêu thương với người yêu. Cảm nhận được cơ bắp trên cơ thể bị kích phát, toàn thân tràn đầy sức lực và cảm giác căng tràn. Lục Tinh hài lòng rửa tay, tiện tay dùng khăn lau mặt dùng một lần lau sạch những giọt nước bắn ra bồn rửa mặt. Việc nhà không thuộc về đàn ông, cũng không thuộc về phụ nữ, thuộc về người nào không chịu được mà thôi. Bất quá phụ nữ lại là người mắc chứng cuồng chi tiết. Đối với những gia đình bình thường không thuê người giúp việc, nếu để phụ nữ thấy chỗ nào trong nhà bẩn thì theo phản xạ họ sẽ cảm thấy đó là việc nhà để lại cho họ làm. Nếu vậy thì họ sẽ cảm thấy cuộc đời này thật chẳng có hy vọng gì. Cho nên. Việc gì thuận tay thì cứ làm thôi. Hạnh phúc cho cả ta và nàng. "Tốt lắm! Rất có tinh thần!" Lục Tinh cuối cùng đã hiểu vì sao khi cưỡi lừa người ta thường treo củ cà rốt ở phía trước. Nhìn cái cách hắn làm việc hăng say quả thực là rất có khí thế! Vừa nghĩ tới việc mình sắp được tự do, hắn đã cảm thấy toàn thân mình tràn đầy sức lực như trâu! Hôm nay lịch trình là do Tống Giáo Thụ chủ động yêu cầu, nhất định phải mang hắn đến Bạch Vân Quan một chuyến, nói là muốn đến Văn Xương Điện để bái lạy, mong việc học hành được tốt hơn. Cộc cộc cộc. Tiếng gõ cửa vang lên. Lục Tinh mở cửa, thấy Hạng Trợ Lý đang kéo một khuôn mặt dài thườn thượt. "Làm gì?" "Mặt ngươi mà dài thêm chút nữa thì người ta cho ngươi bộ cái cối đá kéo đấy.” Hạng Trợ Lý hừ một tiếng, tức giận bất bình uống ừng ực một ngụm trà đá kiểu Mỹ trên tay. Hắn không thể nói được, Tống Giáo Thụ vừa tỉnh dậy đã mắng hắn một trận, tức giận vì hắn không nhắc Tống Giáo Thụ buổi Thượng Đi! Nghĩ đến chuyện này, Hạng Trợ Lý cảm thấy răng hàm mình muốn nghiến nát hết cả rồi. Nhất là khi nhìn Tống Giáo Thụ ở trước mặt Lục Tinh như một chú mèo ngoan ngoãn thì hắn lại càng tức giận hơn. Tại sao trước mặt bọn hắn thì là một con mãnh thú cơ chứ? Đúng là đồ chó hai mặt! Hạng Trợ Lý lại uống một ngụm trà đá kiểu Mỹ, mở miệng thúc giục nói: "Đi ăn cơm thôi." "Đi thôi, uống ít đồ lạnh thôi không thì quay đầu lại thân thể dính nước, lại còn tốn thêm tiền thuốc thang nữa." “Chưa thấy con lừa nào lại thay đồ cày của mình bằng đồ dát vàng cả.” Lục Tinh tiện miệng ném ra hai câu, nghiễm nhiên đã bay đi rồi. Ơ?! Hạng Trợ Lý nhìn ly trà đá kiểu Mỹ trên tay do mình mua bằng tiền, ngẫm lại lời Lục Tinh vừa nói. Dựa vào! Hình như thật sự là đạo lý này! “Ủa, Tống Giáo Thụ đâu?” Lục Tinh đi đến phòng ăn không thấy bóng dáng Tống Giáo Thụ, nghi ngờ quay đầu hỏi Hạng Trợ Lý. Hạng Hướng ngồi xuống đối diện Lục Tinh, ngáp một cái nói: “Trời còn chưa sáng đã đi viện nghiên cứu rồi, dặn anh ở nhà đợi cô ấy, làm xong việc sẽ về đón anh.” "À." Lục Tinh nhẹ gật đầu không hỏi nhiều, xem ra Bành Minh Khê không gây ra quá nhiều phiền phức cho Tống Giáo Thụ. Với loại người như Bành Minh Khê thì cần người nào càng cứng rắn hơn mới trị được. Ở nhà Bành Minh Khê, không ai dám làm trái ý của nàng. Dù là cha mẹ hay anh trai, ai nấy đều cố gắng hết sức để làm hài lòng những mong muốn của nàng. Bởi vì không ai biết liệu những mong muốn đó có phải là ước nguyện cuối cùng của Bành Minh Khê hay không, cũng không ai biết Bành Minh Khê sẽ nhắm mắt vĩnh viễn vào một đêm bình thường nào đó. Lục Tinh đã quan s.á.t Bành Minh Khê đủ lâu rồi, có thể coi như đã hiểu được một chuyện. Bành Minh Khê khác với sự điên của Tống Giáo Thụ. Tống Giáo Thụ thì không bao giờ có chuyện mềm mỏng với kẻ thù. Nhưng Bành Minh Khê thì có thể. Cô gái này đúng là một kẻ tam quan vặn vẹo nhưng rất biết co được dãn được. Nàng có thể vì đạt được mục đích nào đó mà nhẫn nhịn ngươi một chút. Nhưng bất luận ngoài mặt nàng có đồng ý tốt như thế nào thì chắc chắn lúc xoay lưng, nàng sẽ đ.â.m ngươi một vài n.h.á.t ở sau lưng! Có đôi khi, những yêu cầu quá đáng của Bành Minh Khê cũng khiến cho người nhà cô rất do dự. Nhưng lúc này, cô ta sẽ tung ra thứ sát khí lớn nhất. Ta sống không được bao lâu nữa, đây là tâm nguyện của ta. Mẹ nó. Lần đầu tiên Lục Tinh nghe được câu đó thì thực sự thấy cô ta quá đáng thương. Khuôn mặt gầy gò xanh xao không một chút huyết sắc, cả ngày bị nhốt trong bệnh viện, như một con động vật được bảo hộ trong lồng vàng. Nhất là khi cô ta dùng ánh mắt có vẻ đầy đau khổ nhìn anh và nói "Đây là ước nguyện của em". Mẹ nó. Lúc đó Lục Tinh mới bước chân vào đời, dù có được Phó Thúc huấn luyện đặc biệt cũng đâu chịu được điều này? Lúc ấy anh đúng là muốn cho Bành Minh Khê thứ gì cũng được. Anh h.ậ.n không thể xé xác mình ra để bồi bổ cho cô ta! Nhưng! Càng ở lâu với Bành Minh Khê thì Lục Tinh lại càng cảm thấy có gì đó là lạ. [Em muốn nghe anh chơi bản Sonata Bão Táp, đó là ước nguyện của em]. Lục Tinh nghe xong thì tối hôm đó liền chạy lên sân thượng, gió cứ ào ào thổi khiến miệng anh há hốc ra. Về sau, khi tay anh đánh đến tê dại, gục xuống bên miệng gặm cây đàn piano cũng không đánh ra được bản Sonata Bão Táp. Nhưng Bành Minh Khê lại không buông tha cho anh, thậm chí còn cười rất vui vẻ. Sau nhiều lần dài dằng dặc tra tấn về tinh thần, bỗng một ngày, Lục Tinh chợt nhận ra một điều. Mẹ nó! Cái này đúng là trò hề của Bành Minh Khê mà! Mấy cái ước nguyện kia đủ để cô ta đầu thai tám trăm kiếp nữa ấy chứ! Hơn nữa mục đích của Bành Minh Khê không phải là muốn anh học được những thứ đó mà là muốn thấy anh sau khi chứng kiến những mục tiêu mà cho dù có đi máy bay cũng không với tới thì đạo tâm sụp đổ. Anh càng sụp đổ thì Bành Minh Khê càng vui. Đừng thấy Bành Minh Khê lúc nào cũng có vẻ ngoài chỉnh tề, hòa nhã. Mà thực chất cô ta muốn nhìn thấy nhất là bộ mặt chật vật, đau khổ, thảm hại nhất của anh. Sau khi nghĩ thông suốt, con đường làm việc của Lục Tinh đột nhiên sáng tỏ. Sau này đối mặt với những yêu cầu của Bành Minh Khê, anh chỉ cần học một chút kiến thức cơ bản, rồi sau đó thành thục mà diễn bộ dạng sụp đổ là được. Cũng may ông trời vẫn còn thương anh. Mỗi khi anh sụp đổ xong, Bành Minh Khê sẽ yên tĩnh một thời gian. Mà anh cũng không thực sự sụp đổ, ban đêm còn có thể vui vẻ đến nhà Ôn A Di và Niếp Niếp chữa lành tinh thần. Quá tốt luôn. Bành Minh Khê vui vẻ, Lục Tinh cũng vui vẻ, Ôn A Di và Niếp Niếp cũng vui vẻ. Mọi người đều vui vẻ, đồng thời kỹ năng của anh cũng ngày càng tăng tiến. Tuyệt vời! Đến cuối cùng kỹ năng diễn xuất của Lục Tinh đã đạt đến trình độ xuất thần nhập hóa, có một lần khi anh đang diễn bộ dạng sụp đổ thì Bành Minh Hải chạy tới còn tưởng anh chơi thuốc, suýt chút nữa cho anh vào tù. Người đáng thương ắt có chỗ đáng h.ậ.n. Đây là bài học đầu tiên mà Bành Minh Khê đã dạy cho anh, anh vẫn khắc cốt ghi tâm cho đến tận bây giờ. "Sao anh không ăn vậy?" Lục Tinh giật mình, thấy Hạng Hướng ở đối diện đang nghi hoặc nhìn anh. Lục Tinh cười. Một trong những dấu hiệu cho thấy người ta bắt đầu già đi chính là việc hay hồi tưởng lại quá khứ. Nhưng anh không già. Anh vẫn còn cả một cuộc đời tươi đẹp đang chờ đợi ở phía trước. “Anh cứ ăn đi! Đây toàn là đầu bếp làm đó!” Hạng Hướng ăn ngon lành đặc biệt vui vẻ. Bình thường Lục Tinh và Tống Giáo Thụ ăn cơm thì hắn không được lên bàn, chỉ có thể lủi thủi ăn một mình trong góc tối. Hiện tại hắn ôm đùi bà chủ, có thể coi là nông nô lật mình hát ca rồi! Lục Tinh nhìn thoáng qua các món ăn trên bàn, không mấy hứng thú nói. "Mấy món này ăn có ngon không vậy?" Hạng Trợ Lý: ??? “Mấy món này mà ăn ngon, thì tôi ăn hết cả!” Lục Tinh với tốc độ sét đánh không kịp bịt tai đã gắp hai chiếc há cảo tôm cuối cùng trong đĩa. Hạng Trợ Lý:!!! “Ác thảo! Tiểu tử lừa đảo! Anh đánh lén, anh chơi không lại, anh không có thực lực đâu!” Hạng Hướng hoàn toàn bị sốc, cào nát đầu cũng không hiểu nổi sao trên đời này lại có người trừu tượng như vậy. Người đang ôm Tống Giáo Thụ hát hò đêm qua thật sự là một người ư? Thấy Lục Tinh đột nhiên bắt đầu ăn như hổ đói, hơn nữa ăn rất ngon miệng, Hạng Trợ Lý đột nhiên hoàn hồn, lập tức cầm đũa lên ý đồ tranh giành đồ ăn. “Người như anh nhất định là có chút thủ đoạn đấy!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận