Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 207: Judy!

Chương 207: Judy! Đồ ác ôn!
Tống Diệu Tổ khi nhìn thấy Tống Quân Trúc cầm trong tay một thanh đao thật sự thì cả người sợ hãi hồn bay phách lạc! Hắn vừa mới vào nhà Tống Quân Trúc, thấy trên bàn có một thanh đao có vỏ bọc, còn tưởng rằng đó là đồ trấn trạch trừ tà. Thật không ngờ! Cô ta lại dùng đến loại đao đắt tiền như vậy. Mẹ nó! Tống Diệu Tổ sợ hết hồn, vội vàng lùi lại phía sau, cố gắng cầu xin. “Không phải chị à, chị ơi, em là em trai của chị mà! Có chuyện gì từ từ nói! Chị hai ơi!”
“Quân Trúc! Quân Trúc! Hắn là em trai con đó, đừng kích động, con đừng kích động!” Mẹ của Tống Quân Trúc là Tống Như Phượng cũng gắt gao ôm lấy eo Tống Quân Trúc từ phía sau, hốt hoảng quát lên.
“Tống Diệu Tổ! Mau xin lỗi chị của mày đi!”
Tống Diệu Tổ chẳng còn mặt mũi nào, vội vàng quỳ xuống, chỉ thiếu nước dập đầu với Tống Quân Trúc. Không còn cách nào khác. Tống Quân Trúc thực sự bị bệnh tâm thần, hắn sợ cô ta sẽ chém mình. Điều quan trọng nhất là. Dựa theo giá trị con người hiện tại của Tống Quân Trúc, nếu như cô ta có chặt hắn thì cô ta cũng tuyệt đối không bị xử tử. Cùng lắm đổi tên thành Lý Quân Trúc rồi tiếp tục làm việc của mình. Tống Diệu Tổ thực sự sợ hãi. Nếu hôm nay chuyện này không kết thúc, sau này hắn ngủ chắc phải thay phiên nhau mở mắt mà trông chừng!
“Tống giáo sư.”
Lục Tinh tựa vào tường xem màn kịch này, hắn đột nhiên phát giác thì ra Tống Quân Trúc điên cuồng đối xử với mọi người đều công bằng. Tống Quân Trúc trong nháy mắt dừng lại, nghi hoặc nhìn Lục Tinh, muốn nghe hắn nói gì tiếp.
“Cô ăn cơm chưa? Gần đây tôi học được rất nhiều món mới.”
Tống Quân Trúc dưới trạng thái cuồng bạo trong nháy mắt tỉnh táo lại. Im lặng một lát. Nàng dùng sống dao vỗ nhẹ vào mặt Tống Diệu Tổ đang trốn ở góc tường, làm hắn giật mình hoảng sợ, lạnh lùng nói.
“Xin lỗi.”
Tống Diệu Tổ nhìn lưỡi dao ngay sát mặt mình, lại nhìn sang Lục Tinh đứng ở một bên. Xong rồi! Tống Quân Trúc có quan hệ không tệ với người giao đồ ăn này.
“Em xin lỗi chị!”
Tống Diệu Tổ lập tức cúi đầu, tự tát mình một cái. Hắn cả đời không học được cái gì, chỉ học được người thức thời mới là tuấn kiệt. “Em không nên nói như vậy với chị, là do em không có tố chất, là em không đúng, là em ngu xuẩn!”
Tống Quân Trúc nhìn Tống Diệu Tổ một cái, nhàm chán quay người đi đến chỗ Lục Tinh.
“Còn nhìn nữa không?”
Lục Tinh lắc đầu: “Cô ăn cơm mới quan trọng.”
Tống Quân Trúc cuối cùng cũng cong lên khóe miệng.
“Đi thôi.”
Hai người một trước một sau vào trong phòng. Rầm! Cửa phòng trực tiếp đóng lại. Tống Như Phượng vốn định đi theo vào kết quả bị đụng vào mũi một cái.
“Quân Trúc, mẹ còn có chuyện chưa nói xong mà, con……”
Răng rắc. Cửa phòng lại mở ra. Bịch! Tống Như Phượng và Tống Diệu Tổ bị ném đồ đạc ra như ném rác rưởi. Tống mụ mụ kinh ngạc: “Quân Trúc, con đây là……”
Tống Quân Trúc lạnh lùng tựa vào khung cửa, nhìn chằm chằm mặt Tống Như Phượng, bình thản nói. “Về sau đừng đến đây nữa, ta không tiếp đãi.”
Tống Như Phượng cười ngượng ngùng, muốn nắm lấy cánh tay Tống Quân Trúc, lại bị Tống Quân Trúc hất ra không chút lưu tình. Tống Như Phượng tay đang giữa không trung hơi khựng lại, rồi lộ vẻ tức giận rụt về, chỉ có thể lúng túng nói.
“Quân Trúc, Diệu Tổ còn nhỏ, nó không thông minh như con, tầm nhìn cũng không bằng con, có đôi khi phạm chút sai lầm cũng khó tránh.”
“Hôm nay nó thực sự không biết cậu trai kia là bạn của con, mẹ về nhà sẽ phạt nó thật nặng.”
Phạt thật nặng? Tống Quân Trúc im lặng một lát rồi hỏi: “Mẹ định phạt nó như thế nào?”
Tống Như Phượng rõ ràng bị hỏi trúng, vốn dĩ bà chỉ nói vậy thôi, không ngờ Tống Quân Trúc lại còn hỏi cụ thể như thế. Chần chờ một lát, bà khẽ cắn môi nói. “Mẹ về nhà sẽ bắt Tống Diệu Tổ quỳ từ đường một đêm, để nó tỉnh ngộ.”
Tống Quân Trúc nhìn khuôn mặt đã già yếu của Tống Như Phượng thật lâu, mãi đến khi Tống Như Phượng không được tự nhiên thì nàng mới cười châm chọc.
“Hồi nhỏ ta không chào hỏi một người lớn, cha ta cũng phạt ta như vậy.”
Tống Như Phượng không nói nên lời. “Ba ba con, ba ba con lúc đó cũng vậy……”
Rầm! Cửa phòng một lần nữa đóng sầm lại. Tống Diệu Tổ chưa hết hồn đi đến bên Tống Như Phượng, nhỏ giọng nói.
“Mẹ, sao con cảm thấy nàng ta ngày càng điên rồi?”
Tống Như Phượng trừng Tống Diệu Tổ một cái, kéo hắn mãi đến khi xuống thang máy mới thở dài một hơi.
“Ngoài cửa có camera, con còn chê chị con chưa đủ ghét con à?”
“Vậy con biết phải làm sao?”
Tống Diệu Tổ bực mình muốn chết: “Từ khi nàng ta trở về, chúng ta thay nhau đến nịnh nọt nàng ta, như vậy chẳng lẽ vẫn chưa đủ sao?”
“Tống Quân Trúc đúng là học đến choáng váng đầu rồi, tình thân cũng không màng tới, cả người vừa thối vừa cứng đầu!”
“Đúng rồi, nàng ta đối với một người giao đồ ăn còn thân hơn so với con! Chẳng lẽ con không phải em trai của nàng ta sao?”
Vừa nghĩ đến việc Tống Quân Trúc bắt hắn phải xin lỗi một người giao đồ ăn, hắn đã cảm thấy mặt mũi mình mất hết cả đời rồi. Cái gì mà hào môn, nơi có người ở là có những chuyện chó má xảy ra! Tống Như Phượng thở dài một hơi. “Về nhà điều tra kỹ hơn xem tên đàn ông kia bên cạnh chị con rốt cuộc là ai, xem có thể thông qua hắn làm cho thái độ của Quân Trúc mềm mỏng hơn hay không.”
Tống Diệu Tổ xoa xoa mông mình, oán trách. “Khoảng thời gian này bao giờ mới là kết thúc đây.”
“Lần trước em gái đưa cơm cho Tống Quân Trúc, kết quả nàng ta không biết nổi cơn gì mà tát thẳng vào mặt em gái!”
Tống Như Phượng không nói gì. Bà biết vì sao. Bởi vì trước đây ba của Tống Quân Trúc để bồi dưỡng khả năng tự lập của Tống Quân Trúc, cũng từng bắt nàng phải nấu cơm. Nhưng mà Tống Quân Trúc bây giờ không có thiên phú nấu cơm, cơm làm ra đặc biệt khó ăn. Ba của Tống Quân Trúc cho rằng nàng ta đang mượn đó mà phàn nàn bất mãn, thế là trở tay hất cơm lên người Tống Quân Trúc.
Tống Như Phượng thở dài một hơi. Nghiệt đã tạo ra, thì cũng nên trả lại thôi. Bằng mọi cách…
Trong phòng, Lục Tinh tò mò nằm nhoài trên bàn quan sát cây đao kia của Tống Quân Trúc. Tống Quân Trúc một tay vuốt tóc quăn ra sau lưng, cúi người chống tay ở bên cạnh Lục Tinh.
“Anh thích cây đao này sao?”
Lục Tinh sợ Tống Quân Trúc nói ra cái kiểu tổng tài bá đạo kiểu 'thích thì cho anh', liền hỏi. “Nó có tên không?”
Tống Quân Trúc trầm mặc một lát, lắc đầu. “Không có, anh đặt cho nó một cái tên đi.”
Lục Tinh cười, không nói gì. Tống Quân Trúc trừng mắt nhìn hắn.
“Cười gì?”
Lục Tinh không kéo dài nữa, nhớ tới cảnh Tống Giáo Sư nâng dao chặt người nhà mình, vừa cười vừa nói.
“Tên tiếng Anh của nó có thể gọi là Judy, tên tiếng Trung có thể gọi là Chém Em (Tru đệ), tên cổ thì có thể gọi Chu Lệ, nếu nó mà có cả dòng tộc thì có thể gọi Đại Minh gia tộc!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận