Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 515: Ta nghĩ sinh hắn

Chương 515: Ta muốn sinh ra hắn
Bá bá bá ——
Ánh mắt mọi người đều như đao, chỉnh tề đổ dồn lên người Cường Văn. Cường Văn trong nháy mắt im lặng. Trời đất chứng giám, hiện tại không khí quá lúng túng, hắn thật chỉ là muốn làm nóng bầu không khí một chút mà thôi. Đám người này căn bản là không phân biệt tốt xấu! Cường Văn trong lòng lầm bầm. Đám người trước mặt từng người nhìn xem đều rất giống chó nhưng kết quả từng người đều mắc bệnh thần kinh!
Tay của Triệu Hiệt Hiệt ban đầu núp trong góc áo. Khi cảm thấy Cường Văn khó chịu, lặng lẽ chuyển đến bên cạnh hắn, Triệu Hiệt Hiệt như không có chuyện gì xảy ra duỗi đầu ngón tay chọc chọc vào mu bàn tay của hắn, sau đó toàn bộ nắm chặt tay hắn. Khóe miệng của Cường Văn trong nháy mắt không kìm được, những cảm xúc xấu trực tiếp biến mất không còn chút nào!
Triệu Hiệt Hiệt giống như không có gì xảy ra nhìn thẳng phía trước, cẩn thận đề nghị: "Vào xem? Bành Minh Khê ở bên trong à?"
Trì Việt Sam tại cửa nhìn lướt qua, kết luận: "Nơi này không giống có người."
"Nhất định vị ngay tại chỗ này mà." Hạ Dạ Sương nhíu mày, đáy mắt nôn nóng gần như hiện rõ trên mặt. "Trước cửa có dấu vết máy bay trực thăng để lại, Bành Minh Khê có lẽ mang theo Lục Tinh di dời đi, chỉ để lại xe."
"Cô ta chắc là cũng không để ý đến mấy chiếc xe này, bỏ thì bỏ thôi." Trì Việt Sam bình tĩnh phân tích.
Hạ Dạ Sương từ trên xuống dưới quét mắt Trì Việt Sam: "Ngươi hình như không hề sốt ruột?"
Trì Việt Sam khẽ cười một tiếng, khí chất quanh thân giống như dòng suối trong núi chậm rãi chảy. Nàng như thể đang tránh né virus, có chút ghét bỏ vòng qua Hạ lão đầu Siêu Hùng, đi đến bên cạnh Ôn Linh Tú nói: "Nếu Bành Minh Khê không ở bên trong, định vị lại ở bên trong, vậy cũng có lẽ là Bành Minh Khê cố ý để lại quà năm mới cho chúng ta."
"Ví dụ, chúng ta đi vào, sẽ trực tiếp bị tạc thành mảnh vụn, thành công đi gặp Thượng Đế?"
Giọng nói Trì Việt Sam mang vẻ trêu chọc, dùng giọng điệu thoải mái nhất lại nói ra nội dung khiến người ta kinh dị. Hạ lão đầu nghe những lời này mà da đầu tê rần. Không phải chứ, Trì Việt Sam đến cùng là thế nào mà vẫn giữ được vẻ mặt thanh thản như vậy để nói ra những lời kinh dị này? Hạ lão đầu vốn còn cảm thấy đám người này lằng nha lằng nhằng nhưng vừa nghe Trì Việt Sam nói, trong nháy mắt dừng bước.
Thấy thế, Trì Việt Sam khẽ cười một tiếng, thanh âm bay xuống giữa không gian băng tuyết: "Đừng khẩn trương."
"Ta chỉ là đùa một chút thôi, Bành tiểu thư có lẽ còn chưa đến mức độ phản xã hội như vậy."
Xong rồi. Cường Văn nghe những lời này của Trì Việt Sam mà tim cũng lạnh đi một nửa, nói như vậy càng thêm kinh dị hơn không?!
Ôn Linh Tú nhìn chằm chằm vào mắt Trì Việt Sam, chỉ hỏi một câu: "Ngươi nghiêm túc?"
"Nói nhảm cái gì đấy, xông vào là xong rồi!"
Một giọng nói nóng nảy vang lên, như thể đốt lên một vầng mặt trời chói lóa giữa nguyên màu trắng. Hạ Dạ Sương nhanh chóng đoạt lấy khẩu súng sau lưng người hộ vệ gần nàng nhất, sải bước, không hề sợ hãi xông vào cửa lớn. Tất cả mọi người chỉ kịp nhìn thấy mái tóc dài màu vàng óng của cô lướt qua không khí lạnh băng, lưu lại một đường cong hoa lệ.
"Sương Sương?!"
Hạ lão đầu vừa chớp mắt, phát hiện Hạ Dạ Sương đã không còn bóng dáng, lập tức người cũng choáng váng. Hắn giống như một con dã thú đột nhiên nổi giận, chạy theo bóng lưng của Hạ Dạ Sương.
Tất cả đều xảy ra đột ngột. Ôn Linh Tú vẫy tay dẫn đầu, một đám hộ vệ lập tức hành động nhanh chóng đi theo.
Trì Việt Sam không nói gì, ánh mắt rơi vào đôi tay đang nắm chặt của Triệu Hiệt Hiệt và Cường Văn. Trong bầu không khí này, không ai chú ý đến bọn họ, nên bọn họ mới lén lút ngọt ngào. Khi chính mình đang đói bụng mà nhìn người khác ăn cơm cũng là một loại tội ác tột cùng.
Im lặng một lát, Trì Việt Sam dời ánh mắt đi, gạt bỏ ý nghĩ vừa mới nảy sinh trong lòng. Thôi vậy, không cần thiết. Nàng đi theo đám người vào trong biệt thự, giữa một đám người vẻ mặt nghiêm túc, nàng tỏ ra thần sắc phiêu hốt, không quan tâm.
Trì Việt Sam cảm thấy......nàng hiện tại mềm lòng hơn rất nhiều.
Thực ra. Khi biết Lục Tinh bị Bành Minh Khê bắt cóc, nàng cũng không quá lo lắng. Trong khoảng thời gian này nàng cũng không hề nhàn rỗi. Ngoài việc mình làm việc thường lệ, nàng luôn thu thập tin tức, chú trọng nghiên cứu về một người, đó chính là Bành Minh Khê.
Bành Minh Khê là một người thực sự phức tạp, nàng khát vọng sinh cơ, nhưng lại chán ghét sinh cơ. Ghen ghét là bản năng của con người. Tựa như vừa rồi, khi nàng nhìn thấy Triệu Hiệt Hiệt và Cường Văn hạnh phúc trong im lặng, giây đầu tiên trong lòng nàng dâng lên chính là ác ý. Bành Minh Khê có cơ thể yếu ớt, cho nên chán ghét những người khỏe mạnh và tràn đầy sức sống. Nhưng không có được lại càng thêm yêu thích. Bành Minh Khê, trong sự ghen tỵ và chán ghét, che giấu sự khao khát xấu hổ đối với kiểu người này. Tựa như. Trong hận ý và oán hận đối với Lục Tinh, nàng che giấu tình yêu với Lục Tinh.
Yêu? Trì Việt Sam nghĩ đến từ này, chỉ cảm thấy buồn cười. Xưa nay, thơ ca, tiểu thuyết, nhạc phổ, ca khúc, kịch bản và các tác phẩm văn nghệ khác đều rất phong phú đa dạng. Hầu hết mọi người đều diễn giải tình yêu bằng đủ loại hình thức, không còn chỗ trống nào để giải thích nữa.
Nhưng, yêu là gì? Yêu có phải là người trong lòng vô điều kiện hy sinh, một lòng chỉ muốn cho người ấy được hạnh phúc, vui vẻ?
Trì Việt Sam nhẹ nhàng thở dài. Yêu còn có thể là chiếm đoạt, phá hủy, và làm hỏng, vì muốn có được đối phương mà không từ thủ đoạn, không tiếc làm đối phương đau lòng rơi lệ, khi cần thiết nhất thì tan nát cả đôi đường!
Đó cũng là yêu.
Những trải nghiệm khác nhau tạo ra những tính cách khác nhau, và những tính cách khác nhau tạo ra những con người khác nhau. Mà những con người khác nhau, lại mang đến cho "tình yêu" những định nghĩa khác nhau.
Bành Minh Khê không biết yêu, càng không thể biểu đạt tình yêu, cho nên định nghĩa của nàng về tình yêu là, càng hận càng yêu.
Trì Việt Sam cúi đầu, bước chân trên sàn nhà, đột nhiên im lặng cười, tâm trí xao nhãng.
Vậy còn ngươi? Trì Việt Sam. Định nghĩa của ngươi về tình yêu là gì?
Sau khi tìm hiểu về Bành Minh Khê, Trì Việt Sam xác định, chỉ cần Bành Minh Khê còn sống, Lục Tinh chắc chắn sẽ còn sống. Vậy tại sao cô lại phải đi theo?
Không yên lòng.
Trì Việt Sam trong lòng hiện lên ba chữ này, giản dị khiến người ta khó tin.
Chính là không yên lòng. Giống như một đứa trẻ một mình đeo cặp sách đi học, cha mẹ biết rất rõ rằng, con đường đến trường chỉ có 300 mét, ven đường có rất nhiều camera giám sát và cả một đồn công an. Nhưng vẫn là không yên lòng.
Trì Việt Sam cảm thấy, tình cảm của nàng đối với Lục Tinh hiện tại ngày càng trở nên phức tạp.
"Ngươi đang suy nghĩ gì?"
Bên tai truyền đến một giọng nói ôn hòa, đánh gãy suy nghĩ của Trì Việt Sam. Cô không cần quay đầu cũng biết là ai.
Trì Việt Sam nhìn về phía trước: "Không nghĩ gì cả, chỉ đang nghĩ chắc chắn sẽ lại lỡ mất chuyến trong biệt thự không có người thôi."
"Ngươi đang nghĩ cái này sao?" Ôn Linh Tú dịu dàng nói, "Ta cho rằng ngươi đang nghĩ về Lục Tinh."
"Ngươi không muốn sao?" Trì Việt Sam cũng không quay đầu lại.
"Muốn chứ."
Ôn Linh Tú trả lời gọn gàng và nhanh nhạy, không hề do dự. "Sao lại không muốn chứ."
Ôn Linh Tú cố gắng cong khóe môi lên, nhưng một nụ cười cũng không thể nở được. Trì Việt Sam cuối cùng cũng chịu quay đầu liếc nhìn cô một cái.
"Biểu cảm trên mặt ngươi bây giờ mà để cho mấy cấp quản lý công ty thấy, sẽ nghĩ mình muốn thất nghiệp ở tuổi trung niên rồi đi lang thang đầu đường."
"Khó coi lắm sao?" Ôn Linh Tú theo bản năng đưa tay lên sờ vào khóe miệng.
Trì Việt Sam cười lạnh nhạt, lảng tránh chủ đề này, sang chuyện khác: "Khi Bành Minh Khê còn sống, chắc chắn sẽ không cần mạng của Lục Tinh, nhưng không ai biết khi nào cô ta chết."
Mắt của Ôn Linh Tú rung động, ôn nhu nói: "Cho nên tôi nhất định phải tìm được Lục Tinh, đem cậu ấy mang theo bên người."
"Mang theo bên người?"
"Ôn Tổng đây là đến tuổi muốn sinh con, muốn bế con sao? Lục Tinh không phải là trẻ con." Trì Việt Sam lại khôi phục giọng điệu âm dương quái khí.
Ánh mắt của Ôn Linh Tú lay động, một sợi tóc rơi xuống bên má. "Tôi ngược lại thật sự muốn sinh ra hắn."
Biểu hiện trên mặt Trì Việt Sam cứng đờ, tư thế cũng thay đổi, trong nghi ngờ xen lẫn chút kinh hãi. "Ngươi nói cái gì?"
Vừa nãy có phải là nàng nghe nhầm không? Ôn Linh Tú rốt cuộc đang nói cái gì vậy? Nàng muốn làm mẹ của Lục Tinh sao??? Trì Việt Sam có chút hoài nghi nhân sinh. Chẳng lẽ nàng luôn hiểu lầm, thật ra Ôn Linh Tú đối với Lục Tinh không phải là tình yêu, mà là tình thân?
"Đi thôi."
Ôn Linh Tú cười, không phủ nhận cũng không nói lại. Đây là một loại suy nghĩ quá nhỏ bé của bản thân. Càng ở chung với Lục Tinh, nàng càng muốn cùng ở cạnh Lục Tinh, mà càng nghe về quá khứ của Lục Tinh, nàng càng muốn sinh ra cậu ấy.
Khi ý nghĩ này lần đầu tiên xuất hiện trong đầu, chính Ôn Linh Tú cũng bị chính mình làm cho giật mình. Khi ông bà nói, Lục Tinh đứng đó giảng bài, những chú cá nhỏ quan tâm tới lúc đó. Rõ ràng nàng là người nghe, nhưng tim lại run lên bần bật. Những ngày sau đó, nàng luôn mơ, luôn mơ đến khung cảnh mà bản thân chưa từng thấy. Lục Tinh còn nhỏ như vậy, đáng thương đứng ở đó, vì ông bà mà lớn tiếng phản bác.
Ôn Linh Tú rất muốn, nàng rất muốn có thể quay về quá khứ. Nàng muốn trở thành người nhặt được Lục Tinh. Không phải là vì ở bên Lục Tinh, mà là muốn một lần nữa ôm Lục Tinh, thật tốt nuôi lớn cậu ấy. Không có cô đơn, không có giá rét, chỉ có hương hạt dẻ và lò sưởi tường nướng khoai bốc hơi nóng làm bạn. Dù Lục Tinh có gọi nàng là mẹ, dì, chị, gọi thế nào cũng được, gọi thế nào cũng đều được. Chỉ cần cho nàng một cơ hội, để nàng có thể một lần nữa nuôi nấng Lục Tinh. Lưu lại nền tảng của sự lương thiện và lạc quan, loại bỏ đi sự phù phiếm và cô độc. Không còn là cá cảnh trong bể, mà là cho cậu ấy tự do lựa chọn giữa đại dương bao la, rộng lớn hoặc những bờ sông sâu thẳm.
Nàng muốn cho Lục Tinh một không gian có thể tự chủ lựa chọn, mạo hiểm hay an ổn, tự do hay hạnh phúc. Mà không phải như Trì Việt Sam nói, cậu ấy không có quyền lựa chọn.
Và điều kiện tiên quyết của tất cả là, diệt trừ hết mọi nhân tố nguy hiểm, ví dụ như Bành Minh Khê.
Phanh——
Tiếng súng lạnh lẽo vang lên, Ôn Linh Tú trừng lớn mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận