Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 542: Tà ác mèo hoang

Sau khi ăn cơm tối xong, Trì Việt Sam kéo cái ghế, ngồi ở trong viện định phơi nắng mặt trăng. Cái này Ôn Tổng đúng là rất có tiền. Viện mồ côi ngoài việc các hạng bảo hộ cơ bản làm tốt ra, còn thuê đầu bếp, nhân viên, thường xuyên còn có công nhân tình nguyện đến. Lão nhân, lão thái thái trên người gánh nặng có người đến chia sẻ, cuối cùng là có thể nhẹ nhõm hơn một chút. Tựa như vừa rồi ăn cơm. Vốn dĩ ông bà là cùng đám trẻ con kia ăn nhưng thấy tâm trạng nàng không tốt, mới đến ăn cùng nàng. Hiện tại ăn xong cơm tối, một đám trẻ con có thể ra viện đi dạo một chút, ngược xuôi. Trì Việt Sam kéo ghế ngồi tại cửa ra vào. Đám trẻ con tuy yêu thích nàng, nhưng cũng rất ít có ai dám trực tiếp lên tiếng nói chuyện với nàng. Chỉ có một con mèo đen từ trên đầu Trì Việt Sam giẫm qua, sau đó thong thả vẫy đuôi đi. “Tiểu Bạch! Ngươi thật là nặng!” Trì Việt Sam đột nhiên bị giẫm, tức giận nhìn lại. Một con mèo mướp đen to lớn ưu nhã ngồi xổm ở trên bệ cửa sổ, thấy Trì Việt Sam nhìn qua, nó trên mặt đầy hai chữ: Sao nào? Người tốt không chấp với mèo ác, Trì Việt Sam nắm tay nhịn! Theo ông bà nói, mèo này là Lục Tinh mang về tên là Tiểu Bạch. Chỉ là về sau khi Lục Tinh đi thì mang theo mèo thực sự không tiện, thế là liền lưu lại trong nhà. Sự thật chứng minh, Lục Tinh nghĩ không sai. Trì Việt Sam mỗi lần đến, đều cảm thấy con mèo này càng mập hơn một chút. Nàng đã từng vô số lần muốn nói với ông bà, đây là mèo, không phải heo, thật không thể nuôi như thế được. Nhưng mà. Khi nhìn bộ lông của Tiểu Bạch còn mềm mượt hơn cả tóc người bình thường, nàng nuốt những lời này xuống. Người thế hệ trước thật sự quá giỏi kỹ năng nuôi dưỡng và trồng trọt. Nàng phục. Mà đối với Tiểu Bạch con mèo mập này, ban đầu khi Trì Việt Sam nghe được lai lịch của nó thì rất thiện ý. Nhưng mà! Nàng không hiểu nổi! Vì sao con mèo mập này không thích nàng! Ban đầu khi gặp Tiểu Bạch, biết được lai lịch của con mèo này, thế là trước khi tới đây, nàng làm đủ chuẩn bị! Đầu tiên là hỏi các vấn đề của chị họ mở bệnh viện thú cưng, bao gồm nhưng không giới hạn ở việc mèo thích ăn đồ ăn vặt gì, làm sao mới có thể để mèo thích nàng, thủ pháp nào có thể làm cho mèo không bị sốc......Thật luôn. Lần nữa đến nhà, nàng chuẩn bị bao lớn bao nhỏ ăn cái gì, uống mặc gì, dùng chơi cái gì, đủ thứ mọi thứ. Chị gái nàng sinh con, nàng còn không chuẩn bị nhiều đồ như vậy! Kết quả thì sao? Con mèo mập này đúng là không bị tiền bạc cám dỗ, nghèo hèn không làm lay chuyển, uy vũ không khuất phục. Đồ đạc bày ở trước mặt nó, nó nhìn cũng không nhìn một chút, vẫy vẫy đuôi, rồi chui vào cái vỏ hộp giấy rách kia. Tức đến Trì Việt Sam mấy ngày không ăn nổi cơm, còn tưởng mình là chó mà mèo ghét bỏ. Thế là vào ngày đoàn kịch nghỉ ngơi lập đoàn, nàng đặc biệt gọi tất cả diễn viên và nhân viên công tác nuôi thú cưng trong nhà đến. Mỗi con chó, con mèo đều rất thích nàng, vây quanh nàng xoay tròn đòi nàng sờ sờ. Còn những thứ ăn uống, mặc chơi, lại càng được hoan nghênh hết cỡ. Căn bản không phải vấn đề của nàng! Chính là tại con mèo phì kia có vấn đề! Về sau Trì Việt Sam lại đến viện mồ côi, lại phát hiện một sự thật đau lòng. Con mèo mập này, ai sờ cũng được, chỉ không cho nàng sờ. Dựa vào! Trì Việt Sam hiếm khi dùng từ thô bỉ như thế, nhưng lúc ấy trong lòng của nàng chỉ nổi lên mỗi chữ này. Viết kép! In đậm! Gạch đỏ! Khắc sâu vào trong đầu của nàng. Con mèo mập thối tha kia, nằm lật bụng dưới tay mấy đứa trẻ để cho người ta xoa, nàng thừa cơ muốn sờ một cái, nó trực tiếp cho nàng một móng vuốt. Tiêm phòng hỷ đề. Mèo của Lục Tinh giống như Lục Tinh vậy, thật khó làm. Sau khi Trì Việt Sam đi tiêm phòng về, nàng thề sẽ cùng con mèo phì này thế bất lưỡng lập. Bất quá con mèo phì này tựa hồ còn có chút lương tâm. Ít nhất sau khi cào nàng một cái, liền không còn có dấu hiệu hay hành vi công kích nàng nữa. Nhưng mà! Điều này không thay đổi sự thật con mèo phì này là một con mèo tiêu chuẩn kép. Trì Việt Sam liếc con mèo mập đang ngông nghênh kia một chút, cuối cùng lựa chọn công kích bằng ngôn ngữ. “Lục Tinh nuôi ngươi chắc chắn là vì ngươi đẹp mắt, nhưng bây giờ ngươi mập như heo con rồi!” “Nếu ba ngươi trở về nhìn thấy ngươi biến thành thế này, hắn sẽ không thèm nhận ngươi đâu.” Tiểu Bạch một đôi đồng tử màu vàng khó hiểu nhìn Trì Việt Sam, đồng thời kêu meo một tiếng, ra hiệu nàng dùng tiếng mèo mà cãi nhau. Trì Việt Sam hừ một tiếng, đang chuẩn bị tiếp tục cố gắng thì đột nhiên nghe được bên tai truyền đến một thanh âm nhẹ nhàng. Hả? Trì Việt Sam lập tức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô bé nhỏ nhắn gầy gò đang đứng ở cách đó không xa. Trong tay cô bé nắm chặt một quyển vở, không dám đến gần Trì Việt Sam, nhưng cũng không muốn rời đi, thế là cứ đứng không gần không xa như vậy. Bất quá rất hiển nhiên. Cô bé đã nghe thấy những lời Trì Việt Sam mắng Tiểu Bạch. Ý thức được chuyện này, Trì Việt Sam quay đầu sang chỗ khác hối hận một chút, sau đó lập tức quay đầu nở một nụ cười. Nàng vẫy vẫy tay với cô bé kia, rồi cố gắng vãn hồi hình tượng, dịu dàng hỏi: “Chị tên là Trì Việt Sam, còn em tên gì thế?” Cô bé kia đầu nấm nhỏ gầy gò, giống như ngọn cỏ non lắc lư theo gió ở ven đường, không dễ khiến người khác chú ý. Tối đa cũng chỉ 5 tuổi, không thể nào lớn hơn được. Cô bé thấy Trì Việt Sam đồng ý cho cô bé đến, cẩn thận bước đến trước mặt Trì Việt Sam. Nàng cầm bút, lật một trang giấy, để lộ trang sau trống trơn, ở trên viết bằng kiểu chữ ngây ngô. [ Hiểu Tâm ] Hiểu Tâm? “Em tên là Hiểu Tâm?” Trì Việt Sam niệm hai lần cái tên này trong lòng, rồi đột nhiên cảm thấy có chút thú vị, đây không phải là hài âm coi chừng à? Nàng đang định mở miệng hỏi có phải ý này không, thì đột nhiên dừng lại. Chờ chút đã. Trì Việt Sam nhìn chữ trên quyển vở kia, lại nhìn từ đầu đến cuối Hiểu Tâm không nói câu nào......Đây là người câm, hay là bị bệnh tự kỷ? Những đứa trẻ được đưa đến viện mồ côi, thật ra số ít mới được như Lục Tinh, rất nhiều bé đều có chút tàn tật bẩm sinh. Dù sao trẻ con sinh ra chỉ cần khỏe mạnh, tất cả đều dễ nói chuyện. Nếu không thực sự khó khăn, bình thường sẽ giữ lại những đứa trẻ khỏe mạnh, tùy tiện cho ăn uống, đến mười mấy tuổi đưa đi làm công. Coi như không thật sự yêu thương con, thì đây coi như là một khoản đầu tư kiếm lời. Nhưng nếu là trẻ con tàn tật bẩm sinh, vậy con đường này lại không dễ dàng gì. Bởi vậy, viện mồ côi thường có nhiều những đứa trẻ như Hiểu Tâm. Trì Việt Sam nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể vươn tay, rồi dè dặt hỏi: “Chị có thể sờ đầu em được không?” Hiểu Tâm nặng nề gật đầu. Sau đó, bàn tay của Trì Việt Sam mới đặt lên đỉnh đầu Hiểu Tâm, nàng muốn bỏ qua những bệnh này, chỉ coi Hiểu Tâm như một đứa trẻ bình thường. “Vừa nãy em đứng ở đó nhìn chị sao?” Hiểu Tâm gầy nhỏ nhìn dáng vẻ như vừa mới đến viện mồ côi. Bởi vì ở đây lâu ngày, mỗi đứa trẻ đến cuối cùng đều có chung vận mệnh với Tiểu Bạch. Hiểu Tâm do dự nhìn Trì Việt Sam, Trì Việt Sam cũng kiên nhẫn chờ câu trả lời của cô bé. Sau một lát, Hiểu Tâm tựa hồ cuối cùng cũng quyết định, lật một tờ trong cuốn vở trên tay mình. Trì Việt Sam sững sờ một chút, cúi đầu nhìn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận