Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 288: Con gián nam anh tuấn

Từng có một thời, khi còn thanh xuân tươi trẻ. Lúc các bạn học đặt biệt danh cho nhau còn rất ư là không theo xu hướng, Lục Tinh đã tự tạo cho mình một tài khoản phụ với biệt danh là ——Con gián nam anh tuấn. Đây là sự khắc họa chân thật nội tâm của hắn, hắn luôn cảm thấy mình có sức thích ứng cực mạnh, giống như con gián vậy, kiểu gì cũng không c·h·ế·t, kiểu gì cũng sống được, lén lút âm thầm p·h·á·t t·ri·ể·n, sau đó khi thời cơ chín muồi thì bất ngờ nhảy ra dọa người một cú! Đương nhiên, đẹp trai thì khỏi phải bàn. Nằm dài trên chiếc g·i·ư·ờ·n·g thoải mái, Lục Tinh xuyên qua cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng trong ngần rọi xuống sân, cảm thán nói: “Thật là tuyệt.” Sau một thoáng chìm đắm vào cảm xúc, hắn nhanh c·h·ó·n·g thoát ra, lý trí cũng dần trở lại khi cơ thể đã khỏe hơn, giờ quay đầu nhìn lại đoạn tình cảm kia, hắn lại thấy có chút xa lạ. Quả nhiên. Hễ cứ dính vào chuyện tình cảm là trí thông minh tự động tụt xuống mức của kẻ ngốc. Hắn cũng đã có được một lần trải nghiệm cảm giác ngốc nghếch! Sướng thật! Lục Tinh trở mình, bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, “Ta có nên mở một cái chỗ tư vấn tình cảm hay là chỗ khuyên chia tay không nhỉ?” Như thế chẳng phải còn lợi hại hơn làm xưởng nghệ thuật sao? Nhưng mà lần này cũng không hẳn là không có thu hoạch. Dù sao diễn viên có đóng vai n·ô·n·g dân giỏi đến đâu cũng không thể có được cái nhìn chân thực của n·ô·n·g dân thật sự. Hắn đã hiểu được khi thích một người thì sẽ có những biểu hiện gì, hiện giờ hắn đã trải nghiệm càng thêm sâu sắc, mảnh ghép cuối cùng còn k·h·u·y·ế·t thiếu đã hoàn toàn được lắp đầy! Lục Tinh thở dài một hơi, giờ xem như vậy thì hắn chỉ cần Tống Giáo Thụ tận tâm tận lực với vị khách của mình là được. Mặc dù Tống Giáo Thụ coi hắn là thằng đ·i·ê·n, nhưng hắn cũng không hề sợ. Thậm chí còn phải cảm ơn Tống Giáo Thụ đã tổ chức buổi biểu diễn kia ở b·ệ·n·h viện. Nếu không thì hắn thật sự không lĩnh ngộ được chân lý của s·ự s·ố·n·g. Tiếp đó. Hắn đã xử lý xong tất cả những việc cần thiết, ông bà nội nhất định sẽ có tuổi già hạnh phúc. Hắn không còn gì vướng bận, mỗi một ngày hắn s·ố·n·g đều là hạnh phúc! Cho nên dù có biết trước Tống Giáo Thụ có thể sẽ n·ổ·i đ·i·ê·n, nhưng hắn chẳng bận tâm, dù nàng có phát điên thì sao? G·i·ế·t được hắn chắc? Ai mà biết được. Lục Tinh bật cười, đột nhiên nhận ra mình trước kia đúng là quá đa sầu đa cảm. Một người không có điểm yếu thì chẳng ai có thể n·ắ·m thóp được. Ting ting ting——Một tin nhắn đến, Lục Tinh liếc qua, là Cung Thúc ở viện bảo tàng nói hai hôm nữa muốn đến đế đô công tác, muốn hẹn hắn đi ăn bữa cơm. Không còn cách nào. Từ khi Lục Tinh dạy cho Cung Thúc cách xem địa chỉ IP, Cung Thúc cứ hễ xem địa chỉ tài khoản của hắn là biết hắn ở đâu. Nhưng Lục Tinh rất vui. Vì Cung Thúc ở đế đô có bạn học cũ, cũng làm việc tại một viện bảo tàng khác, đây là đang giới thiệu khách hàng cho xưởng của hắn rồi. Lúc đầu làm Văn Sáng chuyện này Lục Tinh cũng chỉ là vì hứng thú thích thú thôi, coi như tiêu khiển và có thể làm quen thêm mấy người, quá tốt, nên hắn đồng ý luôn. “Ngủ thôi!” Trả lời tin nhắn cho Cung Thúc xong, Lục Tinh kéo chăn lên tận vai, an nhiên nhắm mắt lại. “Ngủ ngon, Mã Tạp Ba Tạp!” Chỉ cần hắn không ngoảnh đầu lại, thì bất kỳ tâm trạng nào cũng không đuổi kịp hắn, mặc kệ sau lưng hồng thủy ngập trời… Mấy ngày tiếp theo, Lục Tinh suýt nữa bị chơi đến c·h·ế·t! Bởi vì Tống Giáo Thụ muốn làm thật. Nàng thật sự mời toàn bộ các giáo sư đã về hưu, đặc cấp và các giáo sư khoa khác nhau đến nhà. Bốn chữ này kết hợp lại không phải Địa ngục, thì cũng còn hơn cả Địa ngục. Thử tưởng tượng mà xem. Ba ông đầu trọc, ba bà khăn lụa vây quanh bàn làm việc của hắn, vì xem môn nào được học trước mà tranh luận vô cùng kịch l·i·ệ·t. “Học ngữ văn trước! Ngữ văn là mẹ của các ngành!” “Mẹ của các ngành? Toán học của ta mới là cha!” “Hóa học, học hóa học trước, hóa học là môn lãng mạn nhất, thử tưởng tượng xem, các phân tử nhỏ bé mà lại có thể tạo thành…” “Vật lý mới là chìa khóa mở ra quy luật vận hành của vạn vật, vật lý mới là quan trọng nhất!” Giữa một rừng nước bọt bắn tung tóe, Lục Tinh lặng lẽ úp cái nắp lên ly của mình, cúi đầu cắm cúi làm đề thi, nắm chặt cây bút, trong lòng nghiến răng nghiến lợi. “Mấy cái đề nhảm nhí! Ta muốn g·i·ế·t các ngươi!” Hạng Trợ Lý nghe thấy trong phòng ồn ào, đang định vào xem sao thì suýt bị một cuốn sách bay tới đập trúng đầu. Trong nháy mắt. Hạng Trợ Lý lại rụt lui, đồng thời liếc mắt nhìn Lục Tinh một cái. “Lão bản phu, ngươi tự cầu phúc đi!” Lục Tinh nhìn cuốn sách bay ra, lại nhìn Hạng Trợ Lý vì không thấy đường mà đụng vào tấm kính, sưng một cục to tướng trên trán… Lòng từ bi của Lục Tinh đã tha thứ cho Hạng Trợ Lý. Nhưng sau khi suy nghĩ, hắn vẫn lén lút quay lại cảnh này rồi gửi cho Tống Giáo Thụ, ai bỏ tiền thì người đó quyết định. Năm phút sau, Tống Giáo Thụ hồi âm: “Lão sư hóa học nói đúng.” Sau mấy ngày t·r·a t·ấ·n, Lục Tinh cảm thấy mình còn mệt hơn cả việc hầu hạ mười vị khách. Quan trọng là, đám giáo sư đặc cấp đã về hưu này đã trải qua không biết bao nhiêu đứa nhóc, nói lý lẽ căn bản là không được. Bất kỳ lời lẽ hoa mỹ nào cũng đều vô dụng trước mặt họ! Sau khi tiễn chân sáu vị Đại Thần này xong, Lục Tinh ngã gục xuống ghế, thở dài một hơi. Đây cũng là một kế sách của Tống Giáo Thụ sao? Khiến cho mỗi ngày hắn đều mệt nhoài như thế để không có sức nghĩ chuyện yêu đương? Không thể không nói. Hiệu quả tương đối rõ rệt, còn tốt hơn cày ba mẫu ruộng! Giờ mỗi đêm Lục Tinh đều mơ thấy ông thầy vật lý đầu trọc phun nước bọt lên đầu hắn! “Lục tiên sinh.” Hạng Trợ Lý gõ cửa, đi vào rót cho Lục Tinh một cốc nước, vừa cười vừa nói. “Tối nay muốn ăn gì ạ?” Lục Tinh nhìn điện thoại, xua tay với Hạng Trợ Lý, “Tối nay Tống Giáo Thụ tăng ca, bảo ta không cần chờ nàng, cứ ăn tối luôn đi.” “Vâng.” Hạng Trợ Lý gật đầu, “Vậy tối nay Lục tiên sinh muốn ăn gì?” Lục Tinh nhìn ánh hoàng hôn đang dần buông, bầu trời được phủ lên một tầng màu hồng nhạt, vừa rực rỡ vừa mộng ảo. “Ta ra ngoài ăn chút, ngươi có muốn ăn cùng không?” “Hả?” Hạng Trợ Lý ngẩn ra, “Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị ạ?” Lục Tinh đương nhiên sẽ không nói rằng đồ ăn gần đây quá bổ, suýt chút nữa bổ đến mức chảy cả m·á·u mũi. Hắn chỉ có thể nói: “Thứ năm ta mắc bệnh đúng giờ, phải đi viện y tế Khẳng Đức Cơ chữa bệnh.” “Ngươi không biết đấy thôi, viện y tế Khẳng Đức Cơ có thần y, quả thực là diệu thủ hồi xuân ấy, có chỗ nào không khỏe cứ đến đó là chữa khỏi ngay!” Hạng Trợ Lý: ???
Bạn cần đăng nhập để bình luận