Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 437: Mạng che mặt mạng che mặt

“Lâu ngày sinh tình?” Lục Tinh hỏi lại.
“Ừm, lâu ngày sinh tình.” Trì Việt Sam gật đầu. Nàng cả người ôm chăn ngồi ở đầu giường, nhỏ bé, đáng thương, rất mạnh mẽ. Lục Tinh liếc mắt. Trì Việt Sam người này trời sinh đã mang dáng vẻ lạnh lùng, giả vờ ngây thơ. Bây giờ còn làm ra cái bộ dáng tủi thân, như thể hắn đang chà đạp nàng vậy! Xin trời cao minh xét! Là hắn suýt bị chà đạp có được không?! Nhưng mà Trì Việt Sam nhận lỗi với thái độ rất tốt, phân tích rõ ràng những suy nghĩ của mình sau hành vi vừa rồi.
“Ta không có kinh nghiệm, ta nghĩ rằng sau khi ngươi đồng ý loại quan hệ này, giữa chúng ta rất hòa hợp.”
“Nhưng giữa ngươi và ta, lực lượng thể chất của ngươi chiếm ưu thế, trước kia chỉ là ngươi nhường ta.”
“Nhưng như vừa rồi, ngươi đột nhiên trở nên khác trước kia, trở nên hung dữ như vậy, ta liền sợ hãi.”
“Nếu ngươi muốn ép buộc làm chuyện gì, ta căn bản không có cách nào ngăn cản.”
“Khi không có tình cảm, khi không có đủ hiểu nhau, đem thân thể giao cho người khác là một việc rất nguy hiểm và vô trách nhiệm.”
Trì Việt Sam đưa ra kết luận cuối cùng, nàng cúi đầu nhỏ giọng nói.
“Bây giờ ta đã hiểu.”
Nàng duỗi chân đá đá đuôi chăn, đá trúng đùi Lục Tinh. Hai người cùng đắp chung một chiếc chăn, nàng một đầu, Lục Tinh một đầu. Nàng Ba La Ba La nói một tràng dài như vậy mà hồi lâu không có ai trả lời. Trì Việt Sam hiếm khi phân tích tâm tư mình như thế, đối phương lại căn bản không tiếp chuyện. Nàng đột nhiên có chút xấu hổ. Vì vậy, nàng ở trong chăn huých huých bắp chân Lục Tinh, thúc giục nói.
“Ta biết sai rồi.”
Không khí lại chìm vào im lặng.
Một lát sau.
“Ngươi nói...” Lục Tinh ngồi khoanh chân ở cuối giường, khuỷu tay chống lên đầu gối, lòng bàn tay nghiêm mặt nghi ngờ nói. “Trước kia có phải ngươi lừa ta không?”
Hả? Chuyển đề tài nhanh chóng làm Trì Việt Sam suýt ngã, nàng nghi ngờ hỏi.
“Lừa ngươi cái gì?”
“Trước kia không phải ngươi nói mình là người mù chữ sao?”
Lục Tinh thật có chút hâm mộ. “Năng lực phân tích và diễn đạt của ngươi rõ ràng như vậy, thời gian ngắn như thế đã viết được một thiên luận văn.”
“Cái này không giống người mù chữ chút nào.”
Cái gì? Cái gì! Dù nghe được lời khen ngợi của Lục Tinh, Trì Việt Sam vẫn ngơ ngác tại chỗ. Một lúc sau, nàng đột nhiên thất thanh hỏi.
“Ta trước kia trong lòng ngươi chẳng lẽ là một người mù chữ không cứu vãn được?!”
Thảo nào, thảo nào Lục Tinh không thích nàng. Hóa ra nàng trong lòng Lục Tinh luôn là một người mù chữ a a a a?
“Ừm...” Lục Tinh lắc đầu, phủ nhận cách nghĩ này, “cũng không thể nói như vậy.”
Trì Việt Sam có chút an ủi.
“Cùng lắm thì là một người không đọc nhiều sách nhưng lại có năng khiếu nghệ thuật cực kỳ nổi bật.”
Trì Việt Sam hoàn toàn choáng váng.
Không đọc nhiều sách… Năng khiếu nghệ thuật nổi bật… sinh viên nghệ thuật…
Giảm âm lượng điện thoại xuống, để thế giới lắng nghe tiếng thất thanh của Trì Việt Sam. Trì Việt Sam không để ý đến cái tiếng giường ọp ẹp đó, trực tiếp quỳ gối đạp lên những tiếng cót két, bò tới ghìm cổ Lục Tinh. Nàng ghé vào tai Lục Tinh, trịnh trọng nhắc lại.
“Ta trước kia chỉ nói là trình độ học vấn không cao, ta không phải mù chữ!!!”
Ơ? Dù cổ bị ghìm, Lục Tinh bỗng cảm thấy có chút buồn cười. Trước kia nói 100 câu Trì Việt Sam đều bất động như núi, giờ nói có một câu mù chữ là cô ta nổi đóa ngay? Hóa ra Trì Việt Sam để ý đến chuyện này à? Lục Tinh không nhịn được cười. Hắn đã nói rồi, mỗi người đều có thứ để ý, chỉ là có bị phát hiện hay không thôi. Lục Tinh vỗ vỗ tay Trì Việt Sam, lên tiếng nói.
“Được thôi, nếu ngươi nói ngươi không mù chữ, vậy ngươi phải chứng minh một chút.”
“Chứng minh như thế nào?”
Ôi, cô nàng thật sự nghe theo! Lục Tinh hoàn toàn cạn lời. Thì ra hắn không nên công kích Trì Việt Sam mặt dày, hắn nên công kích cô nàng là đồ mù chữ!
“Vậy thế này đi.”
Lục Tinh hắng giọng, nghiêm túc nói.
“Không cho ngươi dùng điện thoại hoặc nhờ sự giúp đỡ bên ngoài, chúng ta sẽ làm mấy câu hỏi về kiến thức văn hóa lịch sử thường thức.”
“Ta ra ba câu, ngươi trả lời đúng một câu, ta sẽ đáp ứng ngươi một yêu cầu.”
Trì Việt Sam bị bánh có nhân từ trên trời rơi trúng, ngơ ngác không dám tin hỏi lại.
“Ngươi xác định?”
“Ấy, đừng vội mừng.”
Lục Tinh kéo kéo chăn, mượn ánh trăng nhìn thẳng vào mặt Trì Việt Sam nói.
“Nếu ngươi không trả lời đúng câu nào, thì ngươi cũng phải đáp ứng một yêu cầu của ta.”
Lục Tinh dám nói như vậy, nên Trì Việt Sam đột nhiên cảm thấy luật chơi này kiểu gì cũng bất lợi cho cô, không nên đồng ý mới phải.
“Thật ra không thể nói dân nghệ thuật và dân thể thao là mù chữ được, chỉ là tài năng của họ trong việc học không được nổi bật lắm thôi.”
“......Được thôi.”
Trì Việt Sam nghiến răng. Lục Tinh nén cười, giả bộ bình tĩnh nói.
“Mỗi câu có mười giây để suy nghĩ, sẽ không khó đâu, toàn câu hỏi thường thức cả thôi.”
Trì Việt Sam âm thầm nhìn chằm chằm Lục Tinh. Mặc kệ. Nếu thắng, cô sẽ bắt Lục Tinh thỏa mãn một yêu cầu. Nếu thua, cô coi như chưa có vụ cá cược này. Ừ, rất hợp lý.
“Chuẩn bị xong chưa?”
“Ta xong rồi! Mặc dù không hiểu vì sao một đêm trăng gió hoa vốn được tưởng tượng lại đột ngột biến thành thi đấu thế này. Nhưng Trì Việt Sam nắm chặt tay, âm thầm quyết định, ít nhất phải trả lời được một câu. Như vậy mới không quá giống người mù chữ!
“Ai, đừng căng thẳng quá, đều là câu hỏi dễ thôi mà.”
Lục Tinh càng hiền lành nói vậy, Trì Việt Sam càng thêm căng thẳng.
“Được rồi, sau đây xin nghe câu hỏi thứ nhất!”
“Câu hỏi thứ nhất, nghi thị ngân hà lạc cửu thiên tiếp theo là cái gì?!”
“A a ách ách ách cái kia cái kia…”
“Hết giờ! Câu hỏi thứ hai! Trong lịch sử quốc gia nào đã xâm lược Ba Lan?”
“A ách Ba Lan, không đúng là Đức, Đức Quốc!”
“Trả lời sai rồi! Câu hỏi thứ ba! Xin hỏi...”
Lục Tinh còn chưa nói xong câu thứ ba đã bị Trì Việt Sam chặn lại.
“Ta đột nhiên thấy buồn ngủ rồi, ta đi đây.”
Cứ theo kiểu ra đề của Lục Tinh thế này, mấy câu sau chắc chắn cô không trả lời được! Phải phá đám, phải phá đám! Trì Việt Sam rón rén xuống giường, xỏ giày, không gây tiếng động đi ra ngoài.
“Đừng tra điện thoại, tự nghĩ kỹ đáp án hai câu này.” Lục Tinh ôm chăn, buồn cười nhìn bóng lưng của Trì Việt Sam lén la lút lút như đi ăn trộm.
Trì Việt Sam đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Lục Tinh một cái.
“Ngươi cũng nên suy nghĩ thật kỹ đi.”
“Ta nghĩ gì?” Lục Tinh hỏi lại.
“Không ai là một hòn đảo hoang.” Trì Việt Sam nói. “Ngươi dùng mạng che mặt để nhìn trộm người khác, bản thân cũng khó thấy được thế giới chân thực.”
Im lặng một lát. Lục Tinh đột nhiên hỏi.
“Mượn lời trộm đạo câu nào hay đấy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận