Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 429: Vấn tâm hổ thẹn

Chương 429: Vấn tâm hổ thẹn
"Tống Giáo Sư......"
Gió tuyết thổi lùa vào dưới mái hiên. Nghe được hắn cố ý né tránh ba chữ này đã lâu, Lục Tinh đột nhiên cảm thấy dường như đã qua mấy đời. Mặc dù nói, khi phục vụ khách hàng, bên ngoài cần đối xử bình đẳng, phải tận chức tận trách, mong muốn ai nấy đều vui vẻ. Thế nhưng trong lòng Lục Tinh, khó tránh khỏi sẽ có một chút khuynh hướng thích ghét của riêng mình. Với chuyện của Ngụy Thanh Ngư, hắn thích Ngụy Thanh Ngư. Còn trước đây trong lòng hắn, ngoài Bành Minh Khê ra, hắn không thích nhất Tống Quân Trúc.
Tống Quân Trúc là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ cực đoan, mọi chuyện muốn dẫn đầu, mọi việc muốn đứng nhất. Nói một cách nghiêm túc, thói quen này của nàng, cùng với sự hiếu thắng mạnh mẽ của Hạ Dạ Sương rất giống nhau. Có điều Hạ Dạ Sương chỉ là nóng nảy, còn Tống Quân Trúc là bạo ngược. Thói quen này của nàng không chỉ dùng để yêu cầu bản thân, mà còn dùng để yêu cầu người khác. Cho nên ở bên cạnh Tống Quân Trúc, Lục Tinh phải luôn duy trì tinh thần tập trung cao độ, không thể lơi lỏng chút nào. Vốn dĩ hắn cho rằng đợi đến khi hợp đồng kết thúc, có thể tạm biệt với con người hỉ nộ vô thường, tính tình bất định như bệnh thần kinh này. Nhưng Tống Quân Trúc khai khiếu.
Lục Tinh giống như ở trong phòng mùa đông, run rẩy mặc thêm quần áo cho mình, mỗi ngày đều tự cổ vũ bản thân, động viên mình sống qua khoảng thời gian này là tốt rồi! Thế nhưng đột nhiên có một ngày, toàn bộ gió lạnh thấu xương bên ngoài phòng đều biến mất, trong phòng ấm áp như mùa xuân — Tống Quân Trúc mang hơi ấm đến cho hắn. Dù cách giải thích này có hơi tầm thường, nhưng đó là ý nghĩ chân thật trong lòng Lục Tinh khi phát hiện sự thay đổi của Tống Quân Trúc. Muốn lạnh thì lạnh cho triệt để, muốn nóng thì nóng từ đầu. Muốn yêu thì yêu hết lòng, muốn hận thì hận cho tận cùng. Đối với một người lúc đầu lạnh sau lại nóng, trước hận sau yêu, đó chính là cảm thấy ngày lành của mình kết thúc, muốn tìm chút thử thách cho bản thân. Lục Tinh tình nguyện, hắn tình nguyện thái độ của Tống Quân Trúc đối với hắn từ đầu đến cuối vẫn là sự căm hận và bạo ngược. Như vậy hắn có thể không chút gánh nặng mà thoải mái vui vẻ, khi hiệp ước kết thúc sẽ vẫy tay tiêu sái, phát ra một tiếng cảm ơn từ tận đáy lòng. Tựa như khi phát hiện Ôn A Di luôn giám sát hắn, trong lòng hắn thở phào nhẹ nhõm. Không cần nghĩ đến việc mình vô lương tâm phụ lòng người đối tốt với mình, không cần nghĩ xem làm thế nào để không làm tổn thương những người bình thường như Ôn A Di và Niếp Niếp. Đơn giản thật tốt! Lục Tinh mong muốn mỗi khách hàng đều như vậy, như thế hắn có thể yên tâm thoải mái kiếm tiền.
Khi Tống Quân Trúc xảy ra biến chuyển, hắn chỉ cao hứng nghĩ rằng, hắc hắc lại kiếm thêm được một khoản! Thế nhưng khi chiếc xe tải đối diện hú còi lao tới, và Tống Quân Trúc mặt mày lạnh tanh che chắn trước mặt hắn, dòng máu đỏ tươi ấy tựa như một cái chùy nặng nề, hung hăng nện vào trái tim đã chết lặng của hắn! Rõ ràng tình cảm của hắn dành cho Tống Quân Trúc còn chưa đến mức yêu đương, nhưng tâm trí của hắn đã hoàn toàn bị tước đoạt. Đầu óc ù đi, hô hấp ngưng trệ, con ngươi đột nhiên co rút, tim đau nhói, hắn chỉ nhìn thấy được mái tóc đen xẹt qua không trung, dệt thành một tấm lưới bảo vệ kín không kẽ hở, quấn chặt lấy trái tim hắn, không chừa một chỗ trống. Trong đầu hắn chỉ lóe lên một câu. Xin đừng chết, van ngươi. Sao cũng được, thế nào cũng xong, chỉ cần ngươi muốn, ngươi muốn gì ta cũng có, van ngươi, đừng chết.
Khi lảo đảo lên xe cấp cứu, hắn khó mà ức chế sự run rẩy, cho đến khi người bên cạnh đưa cho một tờ giấy, hắn mới hốt hoảng phát hiện, nước mắt không thể khống chế mà chảy đầy mặt. Giống như, vừa rồi Ôn A Di.
Hô —— Lục Tinh thở dài một hơi, hơi thở nhanh chóng kết thành sương trên không trung, hắn dựa vào tường đá lạnh lẽo, khẽ khàng nhấn mạnh lại lần nữa. “Hợp đồng của ta và mọi người đều đã kết thúc.”
"Nhưng ta hỏi là, ngươi muốn biết tình hình hiện tại của Tống Giáo Sư sao?" Ôn Linh Tú nhìn chằm chằm vào mắt Lục Tinh rất lâu. Dưới ánh mắt bình tĩnh này, Lục Tinh cảm thấy rõ mình đang mặc ba lớp trong ba lớp ngoài, nhưng vẫn thấy bản thân trần trụi đến lạ thường. Trầm mặc một lát, hắn dời ánh mắt đi, mở miệng nói: "Chuyện của cô ấy không liên quan đến cô."
"Ta cũng không liên lạc được nhiều với Tống Giáo Sư, cũng bởi vì nàng không muốn liên lạc với bất kỳ ai, ta chỉ biết nàng rời bệnh viện hai tháng sau khi phẫu thuật và tham gia một dự án mới của quốc gia, cách đây nửa tháng nàng đã được khen thưởng.”
"Vậy thì tốt rồi, ta chúc mừng nàng."
"Chỉ là nàng không đi lại được." Ôn Linh Tú bình tĩnh nói ra câu này.
Im lặng rồi đột nhiên kinh hãi. Lục Tinh theo bản năng lùi lại một bước, nhưng không thể lùi thêm nữa, bức tường đá lạnh lẽo chống đỡ hắn đứng thẳng, tai hắn ù đi, gió tuyết gào thét ập đến. "Lục Tinh."
Ôn Linh Tú nhẹ nhàng gọi tên hắn, tựa như đang đọc một bài thơ tình đẹp nhất thế gian. "Những tin tức này, chỉ cần ngươi lưu ý một chút, nhất định sẽ biết, có điều ngươi đã không thèm để ý đến."
Ôn Linh Tú tiến lên hai bước, tiến đến gần Lục Tinh, hơi thở của hai người quyện vào nhau, nàng từ từ nói: "Trong lòng ngươi hổ thẹn, nên ngươi mới trốn tránh, vì vậy ngươi mới không để ý tới."
Đồng tử Lục Tinh, nhìn chằm chằm đôi môi đang khép mở của Ôn Linh Tú. "Hai người bạn ngồi đối diện nhau, một người cầm dao nhọn trên tay chĩa thẳng vào mắt người đối diện." "Cho dù người đối diện biết người kia nhất định là đang đùa, nhưng khi con dao nhọn đâm vào mắt trong nháy mắt, họ vẫn sẽ theo bản năng mà nhắm mắt lại, đó là phản ứng sinh lý."
Ôn Linh Tú cúi đầu, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Lục Tinh, nàng dùng hai lòng bàn tay áp vào mu bàn tay và lòng bàn tay Lục Tinh, ôn nhu thì thầm tiếp tục nói: “Tống Giáo Sư biết trước vụ tai nạn xe cộ đó nhất định sẽ xảy ra, nhưng vào khoảnh khắc xe tải đâm tới, phản ứng sinh lý sẽ bắt buộc nàng phải tránh ngay lập tức, thế nhưng nàng vẫn chắn ở trước mặt ngươi.”
Bàn tay ấm áp truyền hơi ấm cho Lục Tinh, cơ thể lạnh bắt đầu biến mất, còn tinh thần thì càng lúc càng lạnh lẽo. “Nếu như Tống Giáo Sư không hiểu rõ gì về vụ tai nạn xe cộ này, nhưng vẫn cứ che chắn cho ngươi, liệu về sau ngươi sẽ một lòng một dạ với nàng sao? Cho dù ngươi không yêu nàng, vẫn sẽ mãi mãi ở bên cạnh nàng chứ?"
Nghề nghiệp của Ôn Linh Tú không dựa vào vẻ đẹp và sự dịu dàng, mà là vì nàng không muốn phân tích người mình thích bằng lý lẽ lạnh lùng như vậy. “Ngươi cứ luôn đặt Niếp Niếp và ngươi ở hai bờ chiến tuyến, rồi để ta phải chọn một trong hai, nhưng mà Lục Tinh, ngươi có biết vì sao ta lại kể cho ngươi nghe chuyện của Tống Giáo Sư không?”
Lục Tinh rốt cuộc hoàn hồn, mờ mịt một lúc, đột nhiên ý thức được hai người hiện tại đang quá gần nhau, mùi nước hoa gỗ mang theo chút lạnh lẽo xộc vào mũi. Hắn đẩy Ôn Linh Tú ra. "Không cần đánh trống lảng, mục đích ta đến đây nói chuyện với cô chỉ có một, đừng hòng dùng Niếp Niếp để làm ảnh hưởng đến tình cảm và cuộc sống của ta nữa, nhất là trước mặt người nhà ta."
Nói xong câu đó, Lục Tinh sải bước vượt qua Ôn Linh Tú, mang theo một cơn gió lạnh. Ôn Linh Tú quay người lại, nhìn Lục Tinh bước vào trong đống tuyết, đến giúp Niếp Niếp và Hồ Chung Chung nặn người tuyết. Bông tuyết rơi xuống, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm những bông tuyết lấp lánh trên mặt đất, thấp giọng nói: "Người đánh trống lảng là ngươi mới đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận