Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 120: cõng ta ăn như thế tốt?

Leng keng. Tiếng chuông cửa vang lên. Ôn A Di đang tắm, Lục Tinh để sách trong tay xuống, chống gậy khập khiễng chạy tới mở cửa. "Ôn Tổng, ta......Xin lỗi, ta đi nhầm." Triệu Bí Thư vừa nói lời xin lỗi, vừa mang theo cặp công văn gọn gàng mà nhanh nhẹn quay đầu đi. Vừa đi được hai bước. Khoan đã. Không đúng! Triệu Bí Thư bỗng nhiên quay đầu lại, nghi ngờ nhìn Lục Tinh một chút, lại lùi lại hai bước nhìn cửa lớn. Chuyện này cũng sai được à? Lục Tinh mỉm cười hiền lành hỏi: "Ngươi tìm Ôn Tổng sao, mời vào đi." A? Trời ạ! Ôn Tổng thật sự giấu người trong biệt thự?! Triệu Bí Thư do dự bước vào cửa, mắt như dính chặt vào Lục Tinh. Lục Tinh đi rót cho Triệu Bí Thư một chén nước, đặt trước mặt cô: "Uống nước đi." "A, dạ, cảm ơn!" Triệu Bí Thư phản ứng như bị giật mình, vội đứng lên, hận không thể cúi đầu ba cái trước Lục Tinh. Đùa à. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người đàn ông ở bên cạnh Ôn Tổng đó. Biết đâu sau này là bà chủ, ách, ông chủ, ách, cũng không đúng, lão bản......Tính đi! Lục Tinh không nhịn được cười, không ngờ dáng vẻ của mình dọa người đến vậy sao? "Cô ngồi đi." "Cảm ơn, cảm ơn." Triệu Bí Thư căng thẳng ngồi xuống, trịnh trọng đưa tay ra trước Lục Tinh, tự giới thiệu: "Chào anh, tôi là thư ký của Ôn Tổng, họ Triệu." Trước mặt người yêu của sếp phải để lại ấn tượng tốt, đây là một thư ký đạt tiêu chuẩn phải làm! Ờ? Lục Tinh cười. Thư ký của Ôn A Di vẫn rất thú vị. Anh nắm tay Triệu Bí Thư, ôn hòa nói: "Chào cô, tôi là Lục Tinh." Anh không thể nói rõ mối quan hệ của mình và Ôn A Di, chỉ có thể giới thiệu như vậy. Triệu Bí Thư gật đầu, nghĩ bụng, cô đương nhiên biết, lúc đó tài liệu của Lục Tinh đều là do cô tìm người điều tra. Đây là lần đầu tiên cô thấy Ôn Tổng để ý đến một người đàn ông như vậy. Lục Tinh giải thích: "Ôn Tổng đang tắm, làm phiền các cô đợi một chút." "Không có gì, không có gì." Triệu Bí Thư vội khoát tay, "đây là việc tôi nên làm." Triệu Bí Thư cẩn thận bưng ly trà lên, uống một ngụm rồi thở ra một hơi. Hơi lạnh tan đi, cả người cô đều ấm lên. Thật là dễ chịu, thật là thân mật. Chẳng trách Ôn Tổng thích. Hắc hắc, cô cũng thích. Mắt Triệu Bí Thư không ngừng đánh giá Lục Tinh, trong đầu không ngừng lặp lại một đoạn văn. [Chiều cao 176 đến 183, có cơ bắp nhưng không khoa trương, chân dài, tóc ngắn màu đen, lông mi rất dài, đôi mắt......] Quả nhiên! Đối chiếu từng yêu cầu một, Triệu Bí Thư đột nhiên cứng đờ. Ghê thật. Thì ra lần trước Ôn Tổng xem truyện tranh, cái "hình" là ở đây sao?! Má ơi! Bệnh thần kinh à! Hàng thật ở đây, Ôn Tổng bị làm sao vậy, còn không phải đi tìm đồ lậu? "Sao vậy, nóng quá à?" Lục Tinh nghi hoặc nhìn Triệu Bí Thư. Triệu Bí Thư ngượng ngùng cười, vội nói: "Không phải, tôi đang nghĩ Ôn Tổng muộn vậy còn làm việc, hơi quá sức, trách tôi sắp xếp lịch trình quá dày." Lục Tinh cười, như gió xuân hiu hiu. "Cô cũng muộn vậy còn làm việc mà, cô cũng vất vả, trễ thế này, một lát cô về phải cẩn thận một chút, hay là tôi hỏi thử Ôn Tổng còn phòng nào trống không." Triệu Bí Thư cứng người ba giây. Đến khi cô hoàn hồn lại thì lưng đã ướt đẫm mồ hôi lạnh! Mẹ nó. Không được! Đây là người yêu của sếp, không nên không nên! "Không sao, cảm ơn Lục tiên sinh, tôi có lái xe tám năm kinh nghiệm, rất đáng tin!" Má ơi! Ôn Tổng thế mà "ăn" ngon như vậy! Trước kia cô cũng làm ở các công ty khác, thấy mấy bà sếp cùng tình nhân mắt mũi đều hếch lên trời. Thật đừng nói. Đây là lần đầu tiên cô thấy một người như Lục Tinh. Thảo nào khiến Ôn Tổng mê mệt đến thần hồn điên đảo, tiêu một đống tiền lớn như vậy! Ai. Triệu Bí Thư có chút đồng tình nhìn Lục Tinh. Hẳn là anh chưa biết chuyện Ôn Tổng muốn chấm dứt hợp đồng nhỉ? Thật đáng thương. Mấy người nhỏ bé như bọn họ thì có quyền gì can thiệp vào quyết định của sếp đâu? Cùng lắm chỉ khi sếp quyết định kết thúc hợp đồng thì mới khóc lóc xin sếp đừng đi. Ai. Đẹp trai như vậy, Ôn Tổng không cần thì để người ta đi à! "Vậy sao." Lục Tinh không muốn để hình tượng của Ôn A Di trước mặt thuộc hạ không tốt, thế là cũng gắng giữ hình tượng của mình. Hai người lại đối diện nói chuyện một lúc, cửa phòng trên lầu hai mở ra. Ôn Linh Tú lau tóc, mặc một bộ váy ngủ màu tím sẫm bước xuống, nhìn vào mắt Lục Tinh. Lục Tinh đứng lên, quan tâm giải thích: "Ôn Tổng, thư ký của cô đến, tôi về phòng trước." Người ta bàn công chuyện, anh ở đây không tiện. Ôn Linh Tú nhanh chóng đi xuống cầu thang, dìu Lục Tinh, đồng thời bắt đầu cân nhắc có nên lắp thang máy hay không? "Tôi vào đây, Ôn Tổng." Lục Tinh mở cửa đi vào phòng ngủ, đến khi bên ngoài không còn tiếng động nữa thì Ôn Linh Tú mới nói với Triệu Bí Thư: "Đến thư phòng." Thư phòng. "Ôn Tổng, bên chính phủ đã đồng ý." "Cô nhi viện, trường tiểu học, viện dưỡng lão đều bắt đầu xây dựng." Triệu Bí Thư đặt tài liệu lên trước mặt Ôn Linh Tú. Ôn Linh Tú ngồi trên ghế làm việc, lật xem một phần tài liệu, hỏi: "Họ liên hệ với ông nội Lục Tinh chưa?" "Sắp rồi." Triệu Bí Thư nghĩ rồi nói: "Họ nói muốn phê duyệt hết dự án đã, rồi mới đi nói với ông nội Lục Tinh." Ôn Linh Tú suy nghĩ cũng thấy hợp lý, không hỏi nữa, tiếp tục xem tài liệu. Triệu Bí Thư cho rằng theo bên cạnh Ôn Tổng nhiều năm như vậy, là hiểu được tâm tư của Ôn Tổng. Nhưng bây giờ cô thật không hiểu. Ôn Tổng bàn với chính phủ quê Lục Tinh, nói để chính phủ đầu tư xây những công trình công cộng này. Đổi lại, Ôn Tổng muốn xây nhà máy ở đó, tạo việc làm và phát triển kinh tế cho vùng. Tất cả những điều này nghe rất hay. Nhưng Triệu Bí Thư vẫn không hiểu, tại sao không trực tiếp bỏ tiền xây những công trình đó đi? Cô quá nghi ngờ, cộng thêm Ôn Tổng vốn luôn là người tốt, nên cô hỏi luôn. Ôn Linh Tú nghe xong thì cười nhạt: "Tiền của tôi có là gì?" "Tôi bỏ tiền chính là gạt bỏ những cố gắng của Lục Tinh trong mấy năm qua." Sau này Lục Tinh hẳn là sẽ về quê. Vậy nên cô cố hết sức để quê hương của Lục Tinh tốt đẹp hơn một chút. Triệu Bí Thư cảm thấy mình xuyên không vào tiểu thuyết bá đạo tổng tài mà không hiểu nổi não của bá tổng! Cô làm nhiều như vậy, ngược lại sao không nói với Lục Tinh? Cô không nói thì có ý nghĩa gì? Hơn nữa Ôn Tổng thuộc cung Kim Ngưu, "khụ khụ khụ" chi tiền cho Lục Tinh dùng, điều này chứng tỏ cô yêu đủ nhiều đúng không? Thế nhưng, yêu đến thế, lại vì sao phải kết thúc hợp đồng?! Mẹ nó. Có tiền có phải đầu óc đều có bệnh không!
Bạn cần đăng nhập để bình luận