Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 113: ta muốn làm cha ta

chương 113: Ta muốn làm cha ta "Ngươi làm sao mà ngơ ngác thế?"
Trong căn hộ, Liễu Khanh Khanh bưng một ly trà đặt trước mặt Lục Tinh, ngữ điệu trong trẻo lại dịu dàng. Nhìn thấy Lục Tinh đang ngẩn người phía sau, nàng cười cong mắt trêu chọc. Lúc này Lục Tinh mới dời ánh mắt qua người học tỷ coser. Nàng đã cởi bỏ trang phục cosplay, thay một chiếc áo phông nhỏ màu hồng, bên dưới mặc quần short jean. Trong phòng đang mở điều hòa nên nàng khoác thêm một chiếc áo sơ mi trắng rộng bên ngoài. Khi di chuyển, đôi chân dài trắng nõn của nàng đặc biệt dễ thấy. Thứ duy nhất không thay đổi là mái tóc hồng của nàng, được ghim đơn giản, vài sợi tóc mái lòa xòa phía dưới. Ngoại trừ đầu trọc, đủ loại màu tóc đều là thước đo nhan sắc. Nếu mặt và khí chất không đủ để "gánh" những màu tóc kỳ quái đó, rất dễ bị người khác hiểu lầm là có "kỹ năng độc nhất vô nhị", ví như quạt mo lắc hoa tay. Nhưng may mắn là học tỷ coser này mặt "gánh" được màu tóc này, thậm chí còn đặc biệt đáng yêu.
"Cảm ơn học tỷ."
Lục Tinh cầm cốc nước uống một ngụm, vừa rồi trên đường đi hắn và học tỷ nói chuyện phiếm khô cả miệng! Về phần tại sao ư... Một cái Ái Lỵ Hi Nhã chớp chớp mắt nhìn chằm chằm ngươi, vẻ mặt tràn đầy hoang mang. Người nhà ai mà chịu nổi điều này chứ? Dù sao Lục Tinh thì trụ vững. Tiếc rằng Hồ Chung Chung không trụ vững, suýt nữa quỳ xuống gọi Lục Tinh là cha. Được thôi, đáng thương Hồ Chung Chung bị Ái Lỵ Hi Nhã đùa bỡn trong lòng bàn tay. Bất quá nhìn cách hành xử của cô học tỷ coser này, Lục Tinh cũng không nghĩ nàng là người có tiền. Mấy người như Tống Quân Trúc hay Ôn A Di mỗi giây đều bận kiếm tiền, cơ bản lười phí thời gian vào mấy việc thế này, họ sẽ trực tiếp ném tiền đuổi người. Lục Tinh luôn tuân theo nguyên tắc – cướp của người giàu chia cho ta. Không có tiền thì thôi vậy. Một nguyên nhân quan trọng nữa là, cô học tỷ nói mình là hội trưởng hội sinh viên. Đây gọi là gì? Đây gọi là "túi tin tức di động" đó! Hắn vừa rồi đã nghe ngóng được không ít thông tin về trường, huống hồ sau này hắn còn muốn lăn lộn trong trường, mấy tổ chức "chính quy" này có tác dụng rất lớn. Lục Tinh vừa định mở miệng thì nhận được điện thoại của Hồ Chung Chung. Đầu dây bên kia, Hồ Chung Chung như một vì sao phấn khích, giọng nói cao vút lên ba quãng.
"Lục Đại Sư! Học tỷ nói đúng thật! Ở đây thật sự có triển lãm Anime! Hắc hắc hắc, ta thấy "gà cưng" của ta rồi, ai ai ai! Lão sư đang sưu tập tem! Lão sư đợi em một chút!!!"
Tút.... Tút.
Điện thoại bị đầu bên kia ngắt ngang. Lục Tinh tức giận mắng: "Tên tư trạch đáng ghét!!!"
Liễu Khanh Khanh nhìn biểu hiện buồn bực của cậu học sinh nhỏ này, khóe miệng không tự chủ cong lên. Nhìn kỹ gương mặt xem nào. Giọng cũng hay thật. Cô không tự chủ đem giọng cậu học sinh nhỏ này so với giọng Lục Tinh. Ở trong điện thoại, giọng Lục Tinh có phần trầm thấp, tạo cảm giác áp bức. Nhưng giọng của cậu học sinh nhỏ này lại khác, giọng cậu ta dễ thương, nhẹ nhàng lại ấm áp, đặc biệt mang đến cảm giác thiếu niên. Vừa so sánh thì thấy, giọng Lục Tinh đúng là có thể làm cha giọng của cậu học sinh này. Nhất là… Liễu Khanh Khanh nhìn chằm chằm hầu kết nhấp nhô của cậu học sinh nhỏ lúc uống trà. Với một người "cuồng thanh", giọng của cậu học sinh nhỏ này là giọng cô yêu thích thứ hai trong đời. Ừ. Giọng cô yêu thích thứ nhất là giọng của Lục Tinh. Thậm chí để phối hợp diễn, cô còn cố ý đổi giọng thành "ngự tỷ" khi nói chuyện với Lục Tinh.
"Ngon! Ngon! Em thích uống! Học tỷ tốt quá!"
Lục Tinh "tấn tấn tấn" uống cạn cốc nước, vui vẻ bày tỏ với học tỷ coser. Liễu Khanh Khanh cười càng vui hơn, cậu học sinh nhỏ này thật thật thật đáng yêu.
"Đúng rồi!"
Lục Tinh vỗ tay, biết hôm nay cô được nghỉ, thế là lấy trong cặp sách ra, tìm thấy một gói miếng dán giữ nhiệt đưa cho cô.
"Học tỷ, chị dùng cái này đi, cái này có thể làm ấm bụng."
Hắc hắc. Nếu hắn có thể kết thân với cô hội trưởng này, quan hệ tốt như Kate Tả thì sau này thu thập tin tức trường học sẽ dễ dàng hơn! Yes! Kế hoạch thành công! Lục Tinh lộ ra một hàm răng trắng nhỏ, lắc lư đầu như ông cụ non nói.
"Trong những ngày đặc biệt thì càng phải chú ý sức khỏe nha."
Liễu Khanh Khanh sững sờ nhìn miếng dán giữ nhiệt trước mắt, rồi ngẩng lên nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu học sinh nhỏ. Máy giặt trên ban công rung lên khe khẽ, ngoài trời gió nhẹ thổi xào xạc lá cây, tất cả ồn ào dường như dừng lại. Trong không gian tĩnh lặng như tờ này, cô chỉ nghe thấy tiếng tim mình đang đập. Liễu Khanh Khanh ngẩn ngơ một lúc, rồi cũng mỉm cười: "Cảm ơn học đệ."
Cô tự nhủ. Có lẽ là Thượng Đế đã nghe thấy lời kêu cầu của cô, nên đã phái người đến cứu rỗi cô. Cô ghét bản thân, cũng ghét người khác. Nhưng giờ đây. Bỗng xuất hiện một người hoàn toàn thanh khiết, trong sạch đến khác thường. Nhất định là thiên sứ. Liễu Khanh Khanh nhận lấy miếng dán giữ nhiệt, cười ngọt ngào lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu: "Cái này có cần trả tiền không?"
Lục Tinh xòe tay, vô tội nói: "Học tỷ muốn trả cũng được."
Liễu Khanh Khanh khóe môi cong lên: "Ta còn chưa hỏi tên ngươi nữa đấy."
"Tên của em là Lục Tinh."
Oanh! Trong lòng Liễu Khanh Khanh mọi suy nghĩ tan biến, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng. Cái, cái gì? Cậu ta tên là Lục Tinh?! Liễu Khanh Khanh tê cả da đầu, bỗng nhớ ra trong đám học sinh cấp ba đến tham quan trường lần này có một người tên Lục Tinh. Không thể nào...... Đời này của cô cứ gặp "khắc tinh" Lục Tinh này sao? Lục Tinh mẫn tuệ đã nhận ra Liễu Khanh Khanh đang chần chừ, trong lòng dấy lên một dự cảm không lành, vội hỏi: "Vậy còn học tỷ?"
Liễu Khanh Khanh theo bản năng cười cười, đáy mắt lại có chút mất tập trung: "Ta tên là Lưu Nguyệt, ta vừa nghĩ, hai tên chúng ta hay thật, một cái là tinh, một cái là nguyệt."
Ờ, ra là vậy hả? Lục Tinh kìm nén chút nghi hoặc trong lòng, nhớ lại lời của lão trung y. Chẳng lẽ bây giờ hắn mắc phải bệnh nghề nghiệp nghiêm trọng rồi, tinh thần căng thẳng quá mức?......
"Nhích thêm chút nữa, à không, không được, không được."
"Chỗ này, đúng rồi, chính chỗ này."
"Ngươi đừng có thế, như thế không tốt...."
Liễu Khanh Khanh thật sự không ngờ, Lục Tinh lại có thể may vá quần áo. Cô trố mắt nhìn Lục Tinh khéo léo thêm thắt vào bộ đồ cosplay cho cô, không chỉ làm nó càng phù hợp với nhân vật hơn, mà còn rất chắc chắn nữa. Đùa sao? Lúc trước Lục Tinh không có tiền mua quần áo, rách nát thì tự mình vá chứ sao? Dù gì thì cũng rèn luyện được tay nghề.
"Thế nào?"
"May vá tí xíu, dễ như trở bàn tay mà! Quá dễ!"
Lục Tinh như một nghệ nhân đại tài, đắc ý bày ra thành phẩm của mình. Liễu Khanh Khanh ngồi trên ghế sofa, vẻ kinh ngạc và ngưỡng mộ lộ rõ trên khuôn mặt xinh xắn, giọng nói mềm nhũn.
"(⊙O⊙) oa! Đẹp mắt, đẹp mắt!"
Lục Tinh nghe giọng cô ngọt đến tê cả da đầu, trầm giọng nói: "Học tỷ, tôi thấy chị có thể đi làm CV."
Liễu Khanh Khanh cười ngọt ngào: "Có khi nào, ta đã là rồi không?"
Hả? Không chỉ là coser, còn là CV nữa à? Lục Tinh thật là bái phục! Hắn trước kia đã từng nghĩ đến chuyện đi làm CV, nhưng vì thu nhập của nghề CV không nhanh bằng nghề khác nên đã bỏ cuộc. Ai ngờ, bây giờ lại gặp được một người CV chuyên nghiệp rồi! Mắt Lục Tinh sáng rỡ: "Oa phơi! Lợi hại như vậy! Thế thì học tỷ chắc biết nhiều giọng lắm hả?"
Liễu Khanh Khanh cười dịu dàng: "Cũng thường thôi mà (๑•̀ㅁ•́ฅ)"
Phát giác Lục Tinh có chút phấn khích, Liễu Khanh Khanh cho là cậu ta tò mò với ngành nghề mới lạ nên mới phản ứng như vậy, nên đã giải thích.
"Thật ra thì ta cũng chỉ là làm thêm thôi, ta làm những cái này là do ở nhà buồn chán quá."
"Thế nào, ngươi có muốn đi làm CV không?"
Lục Tinh gật gật đầu: "Tôi thấy những người có thể biến hóa nhiều giọng đặc biệt lợi hại!"
Liễu Khanh Khanh thành công cảm thấy mình được khen ngợi, cười tít mắt trêu chọc: "So với nghề CV, ta thấy nghề may vá của cậu học sinh chúng ta mới thích hợp làm thần may vá đấy!"
Không còn lời gì để nói. Tay nghề của Lục Tinh quá siêu rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận