Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 182: Tiểu hồ ly

"Vương t·ử điện hạ!" Lục Tinh vừa mới bước vào cửa lớn nhà bảo tàng, từ xa đã thấy một người đàn ông trung niên vội vã chạy tới. Liễu Khanh Khanh kinh ngạc hỏi: "Hắn gọi ngươi là gì?" "Khụ khụ, biệt danh của ta thôi." Lục Tinh hiếm khi lúng túng lên tiếng. Ta xin hỏi ngươi có thể đừng gọi tên người ta ngoài đời thật trên m·ạ·n·g, cũng đừng gọi tên trên m·ạ·n·g ở ngoài đời được không? Cung Trấn Bảo dẫn theo Tiểu Chu đi tới bên cạnh Lục Tinh. "Ai da, Vương... Ân?" Ngay khi ông ta sắp thốt ra khỏi miệng, Lục Tinh đã ôm chầm lấy ông, chặn hết lời ông lại. "Cầu xin Cung thúc, cứ gọi cháu Tiểu Lục là được rồi." Lục Tinh thì thầm bên tai Cung Trấn Bảo. Liễu Khanh Khanh kinh ngạc. Dựa vào, chính nàng vất vả làm lâu như vậy, vị đại thúc này vừa xuất hiện, bao công lao phía trước của nàng đều đổ sông đổ bể sao? Lục Tinh còn chưa từng ôm nàng thân mật như vậy! Liễu Khanh Khanh bực bội nhíu mày. 5 giây. Ôm hẳn 5 giây! Liễu Khanh Khanh trong lòng dâng lên một cỗ uất ức, vừa muốn xen vào cắt ngang cái ôm buồn nôn của hai người này, Lục Tinh liền buông tay ra. Cung Trấn Bảo liếc mắt sang bên cạnh, nhìn thấy cô vợ nhỏ giống như đứng nép sau lưng Lục Tinh. Nhưng sao ông cảm giác cô nhóc này không vui cho lắm? "Tiểu Lục, đây là bạn gái của con à?" Cung Trấn Bảo đương nhiên nghĩ vậy, nên mới nói thế. Trong nháy mắt. Cung Trấn Bảo trơ mắt nhìn cô nhóc kia cong lên khóe miệng, lại còn đôi mắt long lanh, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào, khoát tay đáp lời. "Không phải, chú à, cháu là học tỷ của Lục Tinh." À… Không phải bạn bè, cũng không phải bạn học, vậy mà dùng hai chữ học tỷ để giải thích quan hệ. Cung Trấn Bảo hiểu rõ, cười hớn hở. Thì ra là giai đoạn mập mờ mà. Lục Tinh cũng không phủ nhận, đương nhiên đây cũng là sự thật. "Đúng đó Cung thúc." "Đây là học tỷ của con." Cung Trấn Bảo tặc lưỡi. Ô ô u, học tỷ của ta? Còn nói không phải giai đoạn mập mờ? Haiz! Tuổi trẻ mà! Hai người trẻ tuổi da mặt còn mỏng, Cung Trấn Bảo không tiếp tục dây dưa về đề tài này nữa. Nói đùa, nếu như để Lục Tinh không vui lại quay sang hợp tác với Bảo Tàng Hải Thành sát vách thì sao bây giờ? Cung Trấn Bảo cười híp mắt chỉ vào cửa hàng Văn Sang ở cách đó không xa, phấn khởi nói: "Vương, à không, Tiểu Lục à, ý tưởng của con thật là hay đó, mấy món đồ gỗ khắc chữ bán rất chạy, ngày nào cũng có các bác chủ tới xem cửa hàng, kéo theo cả lượng khách đến viện bảo tàng mình tăng vọt." Tiểu Chu cũng ở bên cạnh gật đầu phụ họa: "Đúng đó Lục lão sư, ngay cả anh trai con cũng xem được mấy cái video các bác chủ đến xem cửa hàng trên m·ạ·n·g, bảo con mua giúp anh ấy một cái đây này." Liễu Khanh Khanh biết rõ Lục Tinh đang làm gì, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong tiệm Văn Sang tấp nập người sắp hàng dài, nàng vẫn thấy có chút ảo diệu. Lục Tinh thì không có gì dao động, chỉ cười nói: "Sao có thể nói thế được, ý tưởng của con chỉ là cành cây, còn nội tình và các mặt hàng triển lãm của bảo tàng mới là thân cây, nếu thân cây không đủ khỏe mạnh, cành cây dù có nhiều cũng chỉ là hão huyền thôi. Cũng là do Cung thúc và anh Chu mọi người cẩn thận chăm sóc cái cây, thì cây mới lớn mạnh được, con đây chỉ là gấm thêm hoa thôi mà." Đậu xanh rau má! Tiểu Chu nghe mà đầu óc quay cuồng cả lên. Sao lại không có phần của tôi vậy? Cái này mới đúng là hình mẫu thanh niên đại học đáng để tôi noi theo này! Cung Trấn Bảo hơi ngẩn ra, khóe miệng cũng không khống chế được mà giương lên, đợi đến khi ông ta hoàn hồn thì mới p·h·át hiện mình vừa rồi bị Lục Tinh nói cho sướng cả tai. Ông ta nhìn Tiểu Chu vẫn còn đang ngẩn ngơ, liền dẹp bỏ ngay cái ý định nịnh bợ đó. Người so với người, quả thật tức c·hết người. Lục Tinh trước mặt đâu phải loại người nông cạn, mà là một con hồ ly gian xảo. Sau khi p·h·át hiện trò thổi p·h·ồ·n·g không có tác dụng với Lục Tinh, Cung Trấn Bảo lập tức thay đổi chiến lược, bắt đầu dần dần đối thoại bình đẳng với Lục Tinh. Đây cũng là điều Lục Tinh muốn. Người có chín chắn hay không, không thể dùng tuổi tác để cân đo đong đếm, có người 40 tuổi chưa chắc đã chín chắn bằng một đứa trẻ đâu. Việc Cung Trấn Bảo thổi p·h·ồ·n·g anh ta, xét ở một góc độ khác mà nói, là vì ông ta cảm thấy tuổi anh còn nhỏ, có thể tùy ý dỗ ngon dỗ ngọt được. Đó là một kiểu ngạo mạn ngầm từ góc nhìn của người trưởng thành. Đương nhiên, điều đó không có nghĩa là Cung Trấn Bảo là người x·ấ·u, đó chỉ là lẽ thường tình của con người thôi. Nhưng Lục Tinh đến đây hôm nay, một phần nguyên nhân là muốn thay đổi cái quan niệm này của Cung Trấn Bảo, chỉ khi mọi người ngồi ở cùng một địa vị, sau này mới có thể hợp tác được tốt. Hơn nữa, Lục Tinh cảm thấy người này của Cung Trấn Bảo rất thú vị. Cung Trấn Bảo không có mưu đồ x·ấ·u nào khác, chỉ là cúc cung tận tụy vì nhà bảo tàng, lại đặc biệt thích giẫm đạp các bảo tàng khác. Tựa như hiện tại. Cung Trấn Bảo dẫn anh và cô học tỷ đi tham quan khu triển lãm, dừng lại trước một quầy trưng bày cá nhân. Nhìn vào bên trong tủ kính với các món hàng được làm rất đẹp mắt, Liễu Khanh Khanh cảm thán: "Đây mới gọi là tinh thần thợ thủ công đó." Nhìn vào trong tủ trưng bày các hiện vật thủ công tinh xảo, Lục Tinh cảm thán: "Sao nhà mình không có lưu lại hơn mười sáu chữ bí kíp âm dương phong thủy nhỉ." Liễu Khanh Khanh: ??? Cung Trấn Bảo: ??? Trong bảo tàng mà anh nói cái này à? Thật là, hình tượng của anh đó! Cung Trấn Bảo ngạo kiều hừ một tiếng: "Đừng nhìn cái này, đây là đồ phục chế thôi, hàng thật đang ở kinh đô ấy." Lục Tinh thấy Cung Trấn Bảo có vẻ rất muốn anh hỏi vì sao, thế là anh liền thuận theo hỏi: "Oa, vậy sao lại ở kinh đô?" Liễu Khanh Khanh cúi đầu cười trộm. Diễn xuất thật là vụng về. Nhưng Cung Trấn Bảo thì bị hỏi trúng chỗ muốn nói, liền tức giận tuôn ra: "Có một vài bảo tàng ta cũng chẳng muốn nhắc đến, đúng là da mặt dày không biết xấu hổ!" "Nhìn thấy bảo tàng địa phương có đồ tốt, bọn họ trực tiếp cuỗm đi ngay! Thật chẳng khác gì phiên bản nội địa của Viện bảo tàng Anh!" Cung Trấn Bảo rõ ràng là đã muốn phàn nàn từ lâu rồi, Lục Tinh nghe ông ta nói mà thấy khá thú vị. Trong lúc bất chợt. Một vật gì đó mềm mềm trơn nhẵn cứ chọc vào lòng bàn tay anh. Lục Tinh liếc nhìn lại, chỉ thấy cô học tỷ đứng phía sau, nên không để ý nữa. Một giây sau. Lại là cái cảm giác y như vậy, chọc vào lòng bàn tay anh. Mặt Lục Tinh vẫn không đổi sắc, giả vờ như không có chuyện gì tiếp tục nói chuyện với Cung Trấn Bảo, còn tay thì trực tiếp nắm chặt lại, bắt lấy kẻ lưu manh đang quấy rối mình. Lúc này anh mới phát hiện. Hóa ra là cô học tỷ đang dùng ngón tay chọc vào lòng bàn tay mình. Lục Tinh quay đầu, hơi cúi xuống nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?" Mặt Liễu Khanh Khanh ửng đỏ, ngượng ngùng nói: "Tôi muốn đi toilet." "Để anh đi cùng em?" "Không cần không cần." Quá gần rồi. Bàn tay của Liễu Khanh Khanh đang chạm vào vai của Lục Tinh. "Tôi tự đi, anh cứ ở đây nói chuyện với Cung thúc và anh Chu đi, lát nữa tôi sẽ nhắn tin hỏi anh đang ở đâu." "Được, có chuyện gì thì cứ nhắn tin cho anh nhé." Nói một tiếng với Cung thúc xong, Liễu Khanh Khanh quay người rời khỏi khu vực trưng bày. Đi được chừng một phút. Liễu Khanh Khanh dừng lại. Nàng quay đầu nhìn, không thấy bóng dáng Lục Tinh nữa. Thế là Liễu Khanh Khanh liền liếc mắt về phía một cô gái tóc vàng, vẻ mặt ngạo mạn ở phía trước. Từ lúc bắt đầu tham quan các tủ trưng bày, cô đã cảm thấy có một ánh mắt như có như không đang nhìn mình. Không mang ác ý, mà là một loại cảm xúc vi diệu… địch ý. Vì vậy, Liễu Khanh Khanh quay người đối mặt với chủ nhân của ánh mắt kia. Khi thấy mặt của người kia, nàng ngẩn người. Chủ nhân của ánh mắt rất xinh đẹp, cái vẻ đẹp mang sự phô trương và ngạo mạn rất trực tiếp giơ tay ra hiệu cho nàng đi ra ngoài. Thế là mới có cái cảnh tượng trước mắt này. Liễu Khanh Khanh không biết cô gái này là ai, nhưng trong lòng có hai phỏng đoán. Một là, cô gái xinh đẹp này quen Lục Tinh. Hai là, cô gái xinh đẹp này mắc chứng b·ệ·n·h thần kinh thích gọi người đi ra ngoài. Khả năng nào lớn hơn? Liễu Khanh Khanh nở nụ cười vô h·ạ·i dịu dàng. "Xin hỏi cô là?" "Hạ Dạ Sương."
Bạn cần đăng nhập để bình luận