Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 143: Ngươi còn thổ lộ lên?

Chương 143: Ngươi còn tỏ tình lên?
Sân vận động trường đại học Hải Thành.
Liễu Khanh Khanh ngồi trên khán đài, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào những ngọn nến xếp hình trái tim và bó hoa hồng khổng lồ mà nam sinh bày biện trên sân. Nam sinh ôm đàn ghi-ta, tóc tai chải chuốt cẩn thận, mặc bộ âu phục trang trọng, xung quanh là đám bạn bè đang mong chờ được làm người tạo không khí, còn có không ít bạn học vây xem quay video. Liễu Khanh Khanh lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại, giọng lo lắng nói: “Alo, cho hỏi có phải thầy giáo hậu cần không ạ, có học sinh đang đốt nến ở sân vận động, em thấy cỏ đã bị cháy đen rồi.”
“Đúng vậy...”
Liễu Khanh Khanh cúp điện thoại, mặt lạnh tanh. Ta còn chưa có tỏ tình, ngươi còn tỏ tình lên? Trước kia nàng không đến mức tuyệt tình như vậy, chỉ là hôm nay cái la bàn truy tinh bị hỏng, cho nên tâm tình của nàng đặc biệt không tốt.
“Ấy, học tỷ, tỷ ở đây à!” Cô em khóa dưới hội học sinh chen ra từ tuyến đầu xem tỏ tình, không ngờ lại gặp Liễu Khanh Khanh ở trên khán đài. Liễu Khanh Khanh mỉm cười đưa cho cô em tờ giấy, bảo cô ấy lau ghế rồi ngồi xuống. Cô em cầm tờ giấy, vô cùng cảm động. Ô ô ô, học tỷ thật ngọt ngào và tốt bụng quá đi!
“Học tỷ, nam sinh này lãng mạn thật đấy.”
“Ừm, vậy sao.”
“Ai, không biết cậu ta tỏ tình với ai, cái này cũng tốn không ít tiền nhỉ?”
“Tỏ tình với ta đấy.”
“Ực... À?”
Cô em ngạc nhiên nhìn Liễu Khanh Khanh. Không phải chứ học tỷ, người ta tỏ tình với tỷ, kết quả tỷ lại trốn ở đây á??? Sau khi ngạc nhiên, cô em nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Liễu Khanh Khanh, lập tức "đảo ngũ".
“Cũng đúng, tỏ tình là ca khúc khải hoàn thắng lợi, đâu phải tiếng còi tấn công đâu, đám người này chỉ là đang đạo đức bắt cóc!”
Ơ? Nghe thấy câu này, Liễu Khanh Khanh đang thất thần suy nghĩ lập tức bị kéo về, hơi ngạc nhiên nhìn cô em.
“Em hiểu rõ về chuyện tình cảm lắm à?”
Học tỷ mắt long lanh như nước nhìn chằm chằm ngươi, lúc này, không hiểu cũng phải tỏ ra là hiểu! Cố lên! Cô em khóa dưới lập tức gật đầu: “Dạ đúng, em yêu đương nhiều rồi.”
Thật ra là đọc trong manga người khác nói chuyện yêu đương rất nhiều lần. Ánh mắt Liễu Khanh Khanh sáng lên, giống như cuối cùng đã tìm được chuyên gia về tình yêu.
“Lạc Lạc, thật sao?”
Cô em khóa dưới rất cảm động. Ô ô ô. Học tỷ luôn gọi mình là "học muội", đây là lần đầu tiên cô ấy nghe thấy học tỷ gọi tên mình. Không được! Vì muốn có mối quan hệ với học tỷ. Mình đã lỡ ba hoa rồi, kiểu gì cũng phải tiếp tục diễn! Lý Lạc Lạc kiên định gật đầu: “Đúng vậy, học tỷ có vấn đề gì cứ hỏi em.”
“Nếu ta mà tiết lộ ra ngoài, ta thi cuối kỳ sẽ rớt mười môn, mà cũng không có khả năng thi lại luôn!”
Trời ạ! Thề độc ác vậy! Liễu Khanh Khanh lập tức tin, cô suy nghĩ sắp xếp từ ngữ rồi do dự nói.
“Ta có một người ta thích.”
Lý Lạc Lạc gật đầu, nhanh chóng tìm kiếm trong đầu loại manga có motif "thầm mến hai chiều". Cô ấy không tin là có người đàn ông nào nhìn khuôn mặt của học tỷ mà không rung động. Cho nên nhất định là thầm mến hai chiều!
“Hắn không thích ta.”
Lý Lạc Lạc: ... Xong. Câu đầu tiên đã phán đoán sai rồi. Quân ta một đời như đi trên băng mỏng, liệu ta có thể đi đến được bờ bên kia không? Lý Lạc Lạc gắng gượng cười: “Vậy sau đó thì sao hả học tỷ?”
Liễu Khanh Khanh hơi chần chừ, cô về trường vẫn cứ hồi tưởng lại từng biểu cảm, từng hành động của Lục Tinh ở sân chơi.
“Mặc dù hắn không thích ta, nhưng mà…”
“Hắn có vẻ rất thích nhìn ta khóc.”
Lý Lạc Lạc: ??? A??? Ngọa Tào! Nhìn chị khóc á? Liễu Khanh Khanh cũng có chút không thể tin nổi. Nhưng mà nàng cẩn thận nhai lại những mảnh ký ức thì thấy, Lục Tinh vẫn luôn bình tĩnh. Chỉ khi nhìn thấy nàng khóc thì dường như trong mắt hắn đều có một sự thú vị khó hiểu. Lý Lạc Lạc mộng rồi, CPU của đại não trực tiếp quá tải. Má ơi. Cái này vượt quá khả năng của cô ấy rồi! Lý Lạc Lạc nuốt một ngụm nước bọt, cố ép phong cách manga học đường ngây thơ trong đầu chuyển thành kiểu manga ecchi. Ừm. Trong nháy mắt hợp lý hơn rất nhiều! Bíp! Lý Lạc Lạc hiểu, liền hỏi: “Học tỷ, tỷ có thể kể chi tiết hơn một chút được không?”
Theo miêu tả của Liễu Khanh Khanh, Lý Lạc Lạc càng chắc chắn về suy nghĩ của mình. Đến cuối cùng. Lý Lạc Lạc nói nghiêm túc.
“Học tỷ, em biết đó là ai rồi.”
Liễu Khanh Khanh nhìn nàng với ánh mắt cầu học như khát.
“Em nói đi.”
Đêm nay nàng mới nghĩ rõ ràng, cái tiền đề lớn của cái la bàn truy tinh là, nàng thích Lục Tinh ít hơn một chút. Như vậy, nàng mới có thể thuần thục thi triển những chiêu trò kia. Nhưng mà sự thật là. Nàng thích Lục Tinh nhiều hơn rất nhiều rất nhiều rất nhiều. Mỗi lần thi triển chiêu trò, chỉ càng khiến nàng thêm thích Lục Tinh mà thôi. Thất sách! Lý Lạc Lạc lục soát hết đống manga tình cảm người lớn trong đầu, cuối cùng đưa ra kết luận.
“Học tỷ, nghe tỷ miêu tả, em cảm thấy người này thật ra là một kẻ cuồng kiểm soát ẩn mình, hoặc là có một chút thuộc tính S biến thái.”
Liễu Khanh Khanh: ???
Lý Lạc Lạc càng nói càng cảm thấy đây là thiết lập nhân vật trong manga ecchi.
“Hắn đối với người rất dịu dàng, nhưng mà có phải là chị luôn chiều theo ý hắn không?”
“Đây chính là một tên cuồng kiểm soát ẩn mình! Dùng giọng điệu dịu dàng nhất để giăng bẫy, khiến chị vô tình rơi vào bẫy của hắn!”
Liễu Khanh Khanh suy nghĩ.
“Còn nữa, học tỷ nói khi nhìn thấy chị khóc tâm tình của hắn có dao động, hắn còn chế giễu chị không có can đảm đi cáp treo.”
“Theo những gì em biết thì những tên r*m S đều là như thế, vừa là cuồng kiểm soát lại thích nhìn người khác khóc, hắn chắc chắn cũng là như vậy!”
Liễu Khanh Khanh suy tư. Hình như là có chút đạo lý.
“Vậy ta nên làm gì để hắn thích ta đây?”
Lý Lạc Lạc buông tay, giống như giải được một câu đố, hào hứng nói.
“Học tỷ vốn đã trúng sở thích đặc biệt của hắn rồi, khẳng định là phải thừa thắng xông lên chứ!”
“Hắn là biến thái, vậy thì chị cũng cứ giả làm biến thái đi!”
“Không phải hắn thích xem học tỷ khóc hay sao, vậy thì chị hãy tranh thủ khóc sao cho thật phong cách, khóc cho khác người vào!”
“Cứ dựa theo những loại hình mà mấy tên r*m S thích nhất mà phát triển, mềm yếu dễ bị bắt nạt, yếu đuối đáng yêu, để hắn thèm muốn chị đến không thể dứt ra! Để thân thể của hắn trước không thể rời bỏ chị, tình cảm có thể bồi dưỡng từ từ sau!”
Liễu Khanh Khanh: ꒰๑•⌓︎•๑꒱!!!
Thật ra thì, nghĩ lại những kịch bản đối diện giữa mình và Lục Tinh, hình như nàng không cần phải đóng kịch. Nàng vốn đã như vậy rồi. Liễu Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy mình như được khai sáng. Lục Tinh, anh thật giống một tên biến thái. Nhưng mà không sao. Tôi cũng vậy mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận