Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 106: đâm chết ta

Sau một lát. Lý Ngạo Thiên xám xịt rời khỏi phòng bệnh, nơi đó lại lâm vào hoàn toàn yên tĩnh.
"Khuê nữ, bệnh viện này thật sự là do nhà con mở đó hả?" Triệu Trân Châu cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Trì Việt Sam kéo tay của bà, thân thiện mỉm cười đáp. "Dĩ nhiên không phải, đây là bệnh viện công." Chỉ là chú của nàng là viện trưởng mà thôi.
Hô —— Triệu Trân Châu thở dài một hơi.
Trì Việt Sam liếc qua Lý Đại Gia đang vô cùng xấu hổ ở một bên, ấn chuông gọi y tá đến chỉnh lại ống truyền dịch cho ông ta. Nàng đã nhận ra. Người này là rất tốt, chỉ là con trai của ông ta hơi nóng nảy.
Triệu Hận Mỹ trầm mặc một lúc, nghi hoặc hỏi: "Khuê nữ, cháu thật sự quen biết cháu ngoan nhà ta?"
Trì Việt Sam ngoan ngoãn gật đầu, mặt không đỏ tim không đập nói. "Đúng ạ, cháu còn có Wechat của cậu ấy, có thể cho ông bà xem."
Nói rồi, Trì Việt Sam mở giao diện Wechat, nàng cho Lục Tinh gửi tin cuối cùng là một biểu tượng đáng yêu.
Ừm. May mắn không có bình luận không thích đáng, nếu không thật sự không dễ giải thích.
Thấy có cả Wechat, Triệu Hận Mỹ và Triệu Trân Châu hoàn toàn tin tưởng. Chỉ bất quá......
Vì sao trong Wechat của Trì Việt Sam chỉ có một mình Lục Tinh là người liên lạc?
Trì Việt Sam tự nhiên giải thích. "Cháu là fan của Lục Tinh ạ, cậu ấy viết rất hay, cháu chỉ thêm bạn bình thường thôi."
"Còn về tại sao cậu ấy không muốn cho người bên cạnh xem sách......"
Trì Việt Sam cười cười, hỏi. "Ông, ông có muốn cho Lục Tinh xem hết tất cả thư tình mà trước đây ông viết cho bà không?"
Triệu Hận Mỹ sửng sốt một chút, hiếm thấy có chút ngượng ngùng, sau đó lắc đầu. Cái đồ này quá riêng tư.
Trì Việt Sam gật đầu nói: "Thì ra là vậy."
"Lục Tinh có lẽ cảm thấy cho người thân cận xem sẽ có chút xấu hổ."
Triệu Hận Mỹ đột nhiên hiểu ra. Ông từng đọc tin tức, có một thanh niên bị xe tông, gắng gượng đứng dậy đưa điện thoại đi format. Muốn giữ sự trong sạch ở nhân gian. Triệu Hận Mỹ hiểu, có lẽ cháu ngoan viết trong sách một số thứ không phù hợp với tính cách thật của nó. Cháu ngoan sợ ông thấy thì kỳ cục.
Hai ông bà cuối cùng cũng hết nghi ngờ, Trì Việt Sam lặng lẽ thở phào một hơi. Ai, hôm nay nói dối quá định mức rồi. Bất quá......
Trì Việt Sam nhìn ông bà đang quan tâm đến mình trước mặt, đột nhiên hiểu ra vì sao Lục Tinh muốn kiếm tiền.
Thằng bé tốt. Đúng là đàn ông. Càng thích.
Triệu Hận Mỹ vừa cười vừa nói: "Khuê nữ, nếu con là bạn của cháu ngoan nhà ta, cứ gọi ta là Triệu gia gia là được rồi."
"Vâng Triệu gia gia." Trì Việt Sam ngọt ngào kêu một tiếng.
Chờ chút. Không đúng! Sao gia gia của Lục Tinh lại họ Triệu?!
......
Nửa tiếng sau.
Trì Việt Sam nhìn chăm chú vào bệnh án trước mặt hồi lâu không nói gì. Trì Thủy ở một bên lo lắng đi đi lại lại, đầu ong ong, hối hận muốn chết.
"Thảo nào, thảo nào Lục Tinh thiếu tiền."
"A a a a a!"
"Mình thật đáng chết, cậu ấy thiếu tiền cũng đâu phải để mình tiêu xài, mình thật mình thật......"
Trì Thủy chưa từng gặp người như Lục Tinh. Cuộc đời anh ta vốn thuận lợi, đương nhiên không hiểu vì sao Lục Tinh lại phải bán rẻ cả linh hồn của mình. Nhưng bây giờ thì khác. Trì Thủy đã hiểu. Lúc nhìn thấy bệnh án, cả người anh ta như bị sét đánh trúng. Mấy năm nay, Lục Tinh đã sống như thế nào? Trì Thủy không dám nghĩ, cũng không thể nào nghĩ ra. Anh ta chơi game gặp người có miệng thối còn hận không thể trực tiếp offline solo. Đừng nói chi là giống như Lục Tinh, đối với khách hàng không dám đánh không dám mắng, còn phải ba ba đi dỗ dành người ta.
Trì Việt Sam hai tay che trán, nheo mắt nhìn ánh đèn, chỉ thấy hai mắt chóng mặt. Hắn, hắn......Sao hắn lại như vậy, tại sao hắn lại như thế chứ! Nhịp tim Trì Việt Sam hiện tại cơ hồ muốn nôn ra ngoài, mỗi một khoảnh khắc tiếp xúc với Lục Tinh đều rõ ràng.
Thảo nào. Trì Việt Sam nhắm mắt, tự giễu cười một tiếng. "Thảo nào ngày đó hắn lại đồng ý nhận tiền của mình để mình rời đi, hóa ra là sợ mình làm phiền ông bà."
"Tỷ, giờ làm sao giờ làm sao đây!" Trì Thủy lo đến muốn chết. Một nỗi áy náy chưa từng có bao trùm lấy anh ta.
Trì Việt Sam cười nhạt một tiếng: "Còn có thể làm sao? Hai ngày nữa thì viện sẽ nâng cấp phòng bệnh, cho ông chuyển hết đến khu phòng khác, ông không hợp ở chung với cái ông Lý kia, con trai của ông ta nóng nảy quá."
Trì Thủy kinh ngạc: "Không được mà!"
"Vốn dĩ cậu ta đã không muốn để em làm phiền ông bà rồi, em làm như vậy cậu ta sẽ giận......"
Trì Việt Sam nheo mắt lại, đầu óc trước nay chưa từng rõ ràng như vậy. "Lục Tinh nói chuyện với em lúc nào cũng vòng vo tam quốc rồi kéo hết suy nghĩ của em đi."
"Em nghĩ lại thì thấy, hắn cố ý."
"Lục Tinh không tin em có tình cảm với hắn, nên hắn định nghĩa tình cảm của em là áy náy, là không quen biết."
A. Trì Việt Sam khẽ cười, đột nhiên cảm thấy mây mù tan hết, mọi thứ trở nên rõ ràng.
Lục Tinh rất tốt. Tốt đến mức không muốn làm tổn thương bất cứ khách hàng nào. Tốt đến mức thà làm tổn hao trái tim mình, chứ không muốn để khách hàng lạc lối.
Trì Việt Sam ngồi dậy, mái tóc đen dài trên không trung vẽ nên một đường cong. Nàng lấy một chiếc kẹp tóc trong túi, kẹp hết ba búi tóc đen lại với nhau, bình tĩnh nói. "Lục Tinh là tên hèn nhát."
"Hắn không dám thừa nhận mình thích hắn."
"Hắn sợ."
"Hắn sợ mình thích Lục Tinh trong vở kịch, chứ không phải Lục Tinh thật."
Trì Việt Sam kẹp tóc xong, cầm túi đứng lên. "Nhưng rất tiếc."
"Mình thích hắn, bất kể là mặt nào của hắn."
"Nếu mình thật sự chỉ thích con người trong vở kịch, khi hắn lộ ra vẻ lạnh nhạt, đáng lẽ mình phải bỏ đi rồi."
"Nhưng mình không hề bỏ đi."
Trì Việt Sam đột nhiên phát hiện, hóa ra Lục Tinh không giỏi như những gì hắn thể hiện. Trải nghiệm của Lục Tinh khiến tim hắn dựng tường thành cao ngất, hắn không tin rằng ngoài ông bà ra, sẽ còn có người yêu con người thật của hắn.
Trì Việt Sam khẽ cười, nhìn khuôn mặt thanh tú của mình trong gương. Nàng quá ngu. Ngu đến bây giờ mới nhận ra chuyện này.
Trì Thủy rầu rĩ nói: "Nhưng tỷ ơi, tỷ và cậu ta có còn là gì của nhau đâu, ai trong số các khách hàng của cậu ta chả thân hơn tỷ."
Trì Việt Sam khẽ cười. "Nhưng người tiếp xúc với Lục Tinh chân thật là em, là người sẽ nổi nóng, sẽ nôn nóng, sẽ được yêu thương."
Chẳng lẽ các khách hàng khác lại không cảm thấy những gì Lục Tinh thể hiện trước mặt họ đều là giả tạo sao?
Trì Thủy vẫn không đồng tình: "Chị đang lả lướt trên lưỡi dao đó."
Trì Việt Sam bình tĩnh nói. "Vậy thì để hắn đâm chết mình."
Trì Thủy thấy Trì Việt Sam định đi ra ngoài, vội hỏi: "Tỷ, tỷ đi đâu vậy!"
Trì Việt Sam quay đầu lại, đôi mắt trong veo nhìn sang, môi đỏ khẽ thốt ra mấy chữ. "Đi tìm hắn."
Nhỏ—— Lục Tinh đang vùi đầu vào lòng Ôn A Di, điện thoại nhận được một tin nhắn.
A khoát. Xong đời! Lục Tinh trong lòng hẫng một cái.
Trì Việt Sam đến tìm hắn tính sổ! Không phải chứ! Bên rạp chiếu phim xảy ra chuyện gì vậy, cô ấy cũng tức giận như vậy, còn chưa có ai sắp xếp công việc cho cô ấy sao?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận