Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 209: Ngươi thật lợi hại

"Ngươi sao lại thế này, nhẹ chút." Lục Tinh ngồi xổm bên chân Tống Giáo Sư, có chút đau lòng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào làn da ửng hồng của nàng, giống như đang đối đãi với một món đồ dễ vỡ. Cả nhà Tống Giáo Sư đều ở đế đô, vậy mà nàng lại đặc biệt đến Hải Thành ở. Lục Tinh nghĩ thôi cũng biết ân oán trong này chắc chắn rất nhiều. Khi một người chuẩn bị kể cho ngươi nghe những lời tâm sự, mà ngươi lại cười hề hề muốn ngắt lời, vậy thì xong đời rồi! Cho nên hắn cắn cắn đầu lưỡi mình, để bản thân tỉnh táo lại. Hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe chuyện đêm khuya rồi!
Tống Quân Trúc im lặng nhìn Lục Tinh lau nước mắt cho mình. Rõ ràng người đau là nàng, nhưng sao Lục Tinh nhìn còn khổ sở hơn nàng.
"Hôm nay đến là mẹ ta cùng em trai ta, ngươi biết bọn họ đến đòi gì không?"
"Ta không quan tâm bọn họ đến làm gì, ta chỉ quan tâm tâm tình của ngươi có tốt không thôi."
Tay Lục Tinh không hề dừng lại, cẩn thận lau nước mắt cho nàng. Tống Quân Trúc nghe câu trả lời đó đột nhiên bật cười. Hàng mi dài của nàng còn đọng nước mắt, ngũ quan lạnh lùng sau khi khóc lại thêm mấy phần tan vỡ, đẹp đến kinh tâm động phách.
"Ngươi xem phim truyền hình không?" Câu hỏi của Tống Giáo Sư rất đột ngột, Lục Tinh hơi sửng sốt, gật đầu: "Có khi xem." Thực ra hắn không hay xem lắm, không có thời gian rảnh. Nhiều nhất là để hiểu rõ xu hướng mới nhất nên xem lướt vài phút giới thiệu, hoặc những lúc thấy mấy cảnh hot, kiểu như người đàn ông này thật đẹp trai!
"Vậy ngươi có xem bộ phim nào đó không, trong đó có một nhân vật tên Lương Lộ, cô ta rất giống mẹ ta." Tống Quân Trúc không đợi Lục Tinh trả lời, tự mình nói tiếp: "Mẹ ta khi còn trẻ bị một ông già khoảng 40 tuổi lừa gạt, bà ấy có thai, lão già kia bỏ trốn ra nước ngoài."
"Mẹ ta lẳng lơ lắm, mang cái nghiệt chủng lại gặp người gọi là Đan Mục Cường."
"Ông ta khi đó quỳ gối tỏ tình ở sân trường, hoa tươi nến, thanh thế rầm rộ, cam nguyện làm cha, còn nguyện ý ở rể."
"Quá tốt luôn, ông ngoại bà ngoại của ta hài lòng, mẹ ta và Đan Mục Cường hòa hợp, nhanh chóng kết hôn khi đang mang thai đứa nghiệt chủng."
Lục Tinh đột nhiên cảm thấy không đúng. "Thật không may." Tống Quân Trúc giật giật khóe miệng, không thể cười nổi. "Ta chính là đứa nghiệt chủng kia."
Lục Tinh sững sờ. Chuyện ở rể này, khi đó nghe thì rất tốt, nhưng càng về sau khả năng mâu thuẫn càng lớn, tâm lý càng bất công, nên cũng có chuyện tuyệt đường con cháu hay là Tam Đại Hoàn Tông. Tống Diệu Tổ dù mang họ Tống, nhưng dù nói thế nào thì cũng là con ruột của Đan Mục Cường, trong máu có một nửa dòng máu của Đan Mục Cường. Nhưng Tống Quân Trúc thì không. Nàng thậm chí còn không biết cha ruột mình là ai, với Đan Mục Cường lại càng không có một chút quan hệ máu mủ nào.
Tống Quân Trúc chỉ cảm thấy hôm nay mình thực sự có bệnh, nhưng mà nàng thật sự không nhịn nổi nữa. "Nhà ông ngoại bà ngoại ta rất giàu, thêm một người, chẳng phải là chia thêm một phần tài sản sao?" Đan Mục Cường đương nhiên chán ghét nàng. Nhưng hắn lại không dám trực tiếp nhằm vào Tống Quân Trúc. Thế là hắn lựa chọn một mặt giương cao ngọn cờ bồi dưỡng Tống Quân Trúc thành tài, lúc nào cũng nói vì Tống Quân Trúc tốt. Vì ta là vì tốt cho con. Cho nên tất cả những tra tấn, những cấm đoán, những lời nói của ta đều là nỗi khổ tâm của ta. Làm ơn đi, ta một người cha dượng có thể quan tâm chuyện học hành của con gái như vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Chỉ là nếu con không chịu đựng nổi mà suy sụp hoặc tự sát, vậy thì đừng trách ta. Muốn trách thì trách do con cái thời nay tâm lý quá yếu đuối thôi.
Nhưng Đan Mục Cường không ngờ được. Trong cái hoàn cảnh bạo lực vô hình này, Tống Quân Trúc lại có thể chịu đựng được, thậm chí còn tự mình mở ra con đường riêng.
Tống Quân Trúc kinh ngạc phát hiện, khi kể những điều này, nàng giống như đang nói chuyện của người khác, trong lòng vậy mà không có một chút gợn sóng nào. Nàng quả nhiên điên rồi. Tống Quân Trúc không muốn mình quá đáng thương, nên nói tiếp: "Nhưng không sao, ông ngoại bà ngoại ta trước khi mất có để lại di chúc, chia một nửa tài sản cho ta."
"Ta rất giàu, rất giàu, rất giàu." Tống Quân Trúc muốn cười, một bàn tay lại đột nhiên xoa khóe mắt nàng, vô thức lau đi nước mắt. "Rất vất vả, đúng không?"
Cái gì? Tống Quân Trúc không cười được, cố nói: "Ta có cả một đời cũng xài không hết tiền." Lục Tinh cầm bàn tay Tống Giáo Sư đang run rẩy, hai tay lạnh ngắt. Hắn do dự một lát, kéo hai tay của nàng áp lên cổ mình, rồi nháy mắt hỏi: "Có lạnh không?"
Tống Quân Trúc cắn chặt răng, lòng bàn tay áp vào cổ Lục Tinh, một vùng ấm áp, nàng lại nhắc lại một lần. "Ta có cả một đời cũng không dùng hết tiền, ngươi chẳng lẽ không có gì muốn nói sao?"
"Ta biết mà." Lục Tinh ánh mắt sáng ngời, giúp Tống Giáo Sư vén sợi tóc rơi trên mặt ra sau tai. "Ta cũng đã nói rồi." "Ta không quan tâm ai sống chết, ta chỉ quan tâm tâm tình của ngươi có tốt không thôi." "Hiện tại so ra, việc đếm xem tài khoản của ngươi có mấy số không thì, ta cảm thấy quan trọng hơn hết vẫn là trông cho ngươi ngủ một giấc ngon."
Mãi đến khi bị Lục Tinh dẫn đi rửa mặt xong xuôi, nằm dài trên giường, Tống Quân Trúc vẫn chưa kịp phản ứng. Nàng nằm thẳng đờ đẫn nhìn trần nhà, hỏi. "Chuyện nhà ta, ngươi không có gì muốn nói sao?" Muốn nói gì? Khóe miệng Lục Tinh cong lên mỉm cười, trong lòng chuông cảnh báo reo vang inh ỏi. Cuối cùng cũng đến rồi. Việc hắn không hề đưa ra đánh giá về người nhà Tống Giáo Sư cũng là vì hắn biết chuyện này rất nguy hiểm. Dù sao thì họ cũng là một gia đình. Nếu hắn thật sự ở đây nói ra điều gì, hiện tại có thể không sao. Nhỡ sau này Tống Quân Trúc thần kinh lên cơn, cảm thấy hắn đang ly gián thì sao? Giống như chuyện vợ chồng cãi nhau trong cuộc sống, thấy bất bình thì khuyên giải. Kết quả vợ chồng người ta đánh nhau ở đầu giường rồi làm hòa ở cuối giường, sau khi làm lành xong lại bí mật thông đồng. Ui chao! Có người đang châm ngòi ly gián giữa chúng ta! Được thôi, cả trong lẫn ngoài đều chẳng phải người. Xin hãy từ bỏ ý định giúp người đi, hãy tôn trọng vận mệnh của người khác.
Trong những vấn đề liên quan đến bối cảnh gia đình thế này, cách tốt nhất là đừng nên nói lung tung. Đương nhiên. Lục Tinh thì không được, bởi vì nàng là khách hàng của hắn. Đối mặt với câu hỏi chết người của Tống Giáo Sư, hắn luống cuống ngồi xổm bên giường, kéo tay Tống Giáo Sư che mắt nàng.
Trong bóng tối, Tống Quân Trúc nghe thấy giọng nói có chút xa xăm của Lục Tinh. "Nếu nhất định phải nói." "Ta muốn nói, ngươi thật lợi hại." "Có thể không sa ngã, không chấp nhận số phận trong nghịch cảnh, ngươi thật lợi hại." "Có thể kiên trì giữ vững bản tâm, tỉnh táo tiến lên, ngươi thật lợi hại." "Có thể chấp nhận đau khổ mà vẫn giữ được tấm lòng lương thiện, ngươi thật lợi hại." "Có thể thoát ra con đường riêng cho mình, ngươi thật lợi hại."
Lục Tinh cong môi, đặt một con rối lông mượt vào lòng bàn tay Tống Giáo Sư. "Đây là phần thưởng cho đứa trẻ dũng cảm." "Dù có hơi muộn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận