Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 409: đềU là thật

Chương 409: Đều là thật
Nửa giờ sau.
Trên bờ cát có những màn biểu diễn đặc sắc, trong khi mọi người reo hò chụp ảnh, vừa múa vừa hát thì có ba người chẳng làm gì cả, chỉ vây quanh một chỗ soi đèn đá Đức Châu.
"Không trúng không trúng, ván này vận khí không tốt, làm ván nữa làm ván nữa." Lưu Ất Sinh lại thua, bưng chén rượu trên tay uống một hơi cạn sạch, lôi kéo Lục Tinh cùng Uông Kim Đấu phải chơi ván nữa.
Uông Kim Đấu cười nhạo một tiếng, chế giễu vỗ vỗ lưng Lưu Ất Sinh, cười hì hì nói.
"Ai nha, hôm nay ngươi đúng là vận khí không tốt thật, chơi thêm một trăm ván nữa cũng vậy thôi, ta nghĩ lát nữa ngươi uống say quá thì ta với Tiểu Lục lại phải khiêng ngươi về khách sạn, cái này chắc phải trả phí vận chuyển đó."
"Đi chỗ khác chơi đi, ngươi tráng như gấu chó ấy, khiêng ba cái ta dư sức." Lưu Ất Sinh bất mãn phản bác.
Lục Tinh cười một tiếng. Hắn không ngờ đại ca người miền Nam Lưu Ất Sinh trông có vẻ nho nhã, nhưng lại thích mấy trò mang tính chất cờ bạc thế này. Mà cái kiểu đại ca người Đông Bắc như Uông Kim Đấu, thì lại thích các hoạt động như lặn biển câu cá, có thể không giao lưu với người khác. Điều này lại cho Lục Tinh thêm một bài học. Không cần giữ mãi ấn tượng cứng nhắc, vùng nào cũng có người tốt, vùng nào cũng có người xấu, phải nhìn nhận vấn đề một cách biện chứng, không thể vơ đũa cả nắm.
Nhìn hai đại ca trước mặt ngươi một câu ta một câu sắp cãi nhau tới nơi, Lục Tinh cong khóe miệng, nâng chén rượu lên.
"Các anh à, em thấy người trong nước mình không đánh bài dương, hay là chơi đánh bài đi." Chơi đánh bài thì còn dễ lấp liếm cho qua.
"Ấy, cái này được cái này được." Lưu Ất Sinh lập tức hứng thú, thật ra gã đã sớm không muốn chơi rồi, hôm nay thua quá nhiều. Nhưng hết cách. Vừa bắt đầu chơi bài thì đã khoe khoang với Lục Tinh bảo Lục Tinh xem cái gì gọi là Đổ Thần, hiện giờ chơi tới giờ thì đừng nói Đổ Thần, mà trực tiếp thành cược chó rồi.
Nhìn Lưu Ất Sinh liên tục thu bài, Uông Kim Đấu thật vui vẻ, không ngờ Tiểu Lục này vẫn biết ăn nói ra phết.
Sau hai mươi phút.
"Ách......"
Nhìn ván bài nát tới mức đánh bài cũng không thắng nổi, một đường uống cạn hết một chai Vodka, đồng thời đã hoàn toàn say khướt nằm dài trên ghế ở bãi cát, ngước lên trời bắt ngôi sao, Lưu Ất Sinh khiến Lục Tinh không khỏi rơi vào trầm tư. Hắn thật đã cố gắng lắm rồi, mẹ nó đã suýt nữa bị gã cho ra biển luôn rồi!
Uông Kim Đấu chống nạnh đứng cạnh Lục Tinh, tráng như gấu ngã nhào vậy. Lục Tinh nhìn thấy bóng dáng hắn và Uông Kim Đấu chiếu trên mặt đất, thật cảm thấy mình đang nhảy múa cùng gấu.
"Hắc hắc......Bảo bảo......" Lưu Ất Sinh ôm cái chai rỗng, hắc hắc cười khanh khách.
Lục Tinh nhíu mày, cười với Uông Kim Đấu, "Để Lưu Ca say mèm thế này rồi đưa về khách sạn, tẩu tử chắc chắn giận dữ mất."
"Tẩu tử đâu ra." Uông Kim Đấu liếc mắt, "hắn thầm thương trộm nhớ người ta còn chẳng biết, cái thằng này gọi người ta là bảo bảo."
Bụp! Lưu Ất Sinh ban đầu còn mềm nhũn một đống trên ghế ở bãi cát, vậy mà vừa nghe đến hai chữ “thầm thương”, liền như bị đâm trúng công tắc đặc biệt, phủi đất đứng phắt dậy. Cái chai rượu trên tay loảng xoảng rơi xuống chân Lục Tinh.
"Tê......" Lục Tinh há hốc miệng cosplay Tom mèo, phát ra tiếng chim hót hoa nở im ắng.
Lưu Ất Sinh như không thấy, mà có lẽ là thật sự không thấy, bởi vì gã một chân dẫm lên ghế, một ngón tay chỉ lên trời, hưng phấn hét lên.
"Trời không phụ lòng người, lão công của bảo bảo ta cuối cùng sắp tạ thế rồi, oa ha ha ha ha!"
Lục Tinh:??? Đậu má!
Mấy người nước ngoài ở trên bãi biển nghe không hiểu cái tên này đang nói gì, tưởng gã say xỉn rồi phát điên. Còn những người nghe hiểu thì tai đã lặng lẽ dựng lên, chuẩn bị hóng chuyện.
Tửu kình của Lưu Ất Sinh bốc lên, gã cao hứng nói.
"Chờ ta về nước, lão công của bảo bảo ta đoán chừng sẽ tạ thế thôi, cuối cùng cũng đến lượt ta lên ngôi!"
Lục Tinh:!!!
"Ách......"
"Thật đúng là......Có chí ắt làm nên."
Lục Tinh nuốt một ngụm nước bọt, nhẫn nhịn hồi lâu mới nặn ra được một câu như vậy, làm Uông Kim Đấu bên cạnh cười hô hố.
Uông Kim Đấu như nắm chặt vai Lục Tinh, cười đến ngửa tới ngửa lui.
"Hắn bị một con tra nữ làm lốp xe dự phòng 18 năm trời, giờ lão công con tra nữ kia rốt cuộc cũng sắp bệnh chết, hắn vui mừng không chịu được."
"Bây giờ thì biết tại sao hôm nay bài vận của hắn không tốt rồi chứ, vì tình trường đắc ý thì ván bài thất ý, làm sao mà cái gì tốt đẹp đều để hắn chiếm hết được."
Ách......Tình trường đắc ý, ván bài thất ý? Lục Tinh ngẫm lại ván bài mình hên đến nổ trời, lại ngẫm về cuộc sống tình cảm rối như tơ vò của mình......Cuối cùng, hắn đồng ý với câu nói đó.
"Lưu Ca đúng là rất kiên trì, quả nhiên có thể làm được chuyện lớn." Lục Tinh chỉ có thể đánh giá như thế.
Nghe thấy những lời này, Uông Kim Đấu cười phá lên, xoay người nhặt mấy cái vỏ chai rỗng đặt lên bàn, hơi xúc động nói.
"Cũng chẳng biết con nhỏ cặn bã kia tốt chỗ nào, chẳng phải là mối tình đầu hồi đi học thôi sao, nhưng người ta bỏ hắn rồi đó thôi?"
"Rõ ràng Lão Lưu trong cuộc sống cũng từng gặp không ít phụ nữ hiền lành, sao cứ phải khó dễ với cái thứ hàng secondhand đó không biết."
Lục Tinh cười một tiếng, không nói gì.
Trong tình yêu, tại sao bạn bè của bạn luôn không vừa mắt người yêu của bạn? Bởi vì trong quá trình bạn yêu đương, bạn bè của bạn đóng vai người lắng nghe, đã nghe quá nhiều chuyện đau khổ của bạn trong tình yêu, đã chứng kiến quá nhiều khổ sở của bạn khi yêu. Cho dù bạn rất nhanh quên đi và lại lao đầu vào tình yêu, nhưng bạn bè của bạn thì mãi mãi ghi nhớ giúp bạn.
Có lẽ người phụ nữ Lưu Ất Sinh thích, nhân phẩm thật ra rất tốt. Nhưng Uông Kim Đấu đã nhìn thấy quá nhiều Lưu Ất Sinh chật vật khổ sở vì người phụ nữ này. Cho nên tự nhiên gã sẽ chán ghét người phụ nữ đã mang đến nhiều đau khổ, khó chịu cho bạn mình như vậy. Tìm được một người bạn tri kỷ cả đời, cũng giống như việc tìm một người yêu trọn đời vậy. Đừng vì tình yêu mà từ bỏ tình bạn.
Lục Tinh trước tiên là dựng lại mấy chiếc ghế dựa trên bãi cát về vị trí ban đầu, sau đó định đi đỡ Lưu Ất Sinh đang tay trái chỉ trăng, tay phải nện trời.
Nhưng mà.
Lưu Ất Sinh nghe được Uông Kim Đấu nói đến hai chữ “tra nữ”, liền không vui, đẩy gọng kính, chống nạnh nói.
"Ngươi biết cái gì gọi là tình yêu không hả?"
"Ta có thể vì những người phụ nữ khác tốt mà thích họ."
"Nhưng bảo bảo của ta thì khác."
"Cho dù nàng là người xấu, ta vẫn cứ thích nàng."
"Ngươi đúng là bị t·i·ệ·n đấy, nàng căn bản không có tốt như ngươi nói, là ngươi tự tô vẽ thêm trong ký ức đó thôi." Uông Kim Đấu cười nhạo một tiếng, "Đợi đến khi nàng lừa hết tiền của ngươi, ngươi sẽ thành thật thôi."
"Nhưng ta có cảm giác với nàng." Lưu Ất Sinh cãi lại, "Mà hơn nữa cho dù nàng có lừa tiền ta, ta vẫn cứ thích nàng."
"Khi ở cùng nàng, bộ não của ta sinh ra khoái hoạt và vui sướng là thật, ta tưởng tượng đến tương lai với nàng thì cảm thấy mãn nguyện là thật, từng bữa cơm nàng làm cho ta, từng câu nói nàng nói, từng cái nắm tay kiên định, hơi ấm nàng phủ lên mặt ta, tất cả đều là thật."
"Trong cái thế giới chết tiệt này, có nhiều thứ chân thật như vậy còn chưa đủ sao?"
Uông Kim Đấu trợn mắt nhanh tới trời, gã thô bạo kìm Lưu Ất Sinh lại, còn khó hơn kìm người yêu đang tức giận nữa.
"Tiểu Lục, cầm lấy túi với điện thoại...... Tiểu Lục?"
Không nghe thấy ai trả lời, Uông Kim Đấu nghi ngờ nhìn lại. Lục Tinh trầm mặc cứ thế đứng tại chỗ, thần sắc mê mang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận