Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 170: Ta rất xấu sao, vậy ta đi?

Chương 170: Ta rất xấu sao, vậy ta đi?
Đêm đó. Lục Tinh rất kịp thời về đến nhà để làm cho Ôn Tổng cùng Niếp Niếp một bữa cơm tối ấm áp. Sau khi ăn xong, Niếp Niếp lấy bài tập thủ công mà trường giao cho phụ huynh.
"Ha ha, đây đâu phải là giao cho trẻ con, đây là giao cho phụ huynh đó chứ." Lục Tinh một tay bưng đĩa cà chua nhỏ, vui vẻ đứng cạnh bàn đọc sách. Niếp Niếp ôm chân hắn, thỉnh thoảng còn đòi Lục Tinh đút cho ăn. Chỉ có Ôn Linh Tú là mặt mày trịnh trọng đứng trước bàn học, trên bàn bày sẵn giấy vẽ và màu vẽ loại tốt.
Trầm ngâm một lúc, Ôn Linh Tú bắt đầu muốn rút lui: “Hay là không thì……” "Ực" một tiếng. Lục Tinh dùng một quả cà chua nhỏ bịt miệng Ôn A Di lại. Hắn nhẹ nhàng ôm Niếp Niếp vào lòng, vừa cười vừa nói:
"Hay là thế này đi, em vẽ, lát nữa anh viết chữ lên trên, công bằng chứ?"
Ôn Linh Tú vừa nhai quả cà chua nhỏ ngọt ngọt chua chua vừa suy nghĩ. Chủ yếu là nàng đã lâu không vẽ, hiện tại lại còn ở trước mặt Lục Tinh, nàng sợ mình vẽ không đẹp sẽ ảnh hưởng hình tượng. Nhưng mà, Lục Tinh nói anh ấy viết chữ cơ mà! So sánh hai thứ với nhau, Ôn Linh Tú lập tức đưa ra lựa chọn.
Một nét bút chấm xuống.
“Tốt!” Lục Tinh lập tức phát huy tài năng của mình.
“Xem nét bút này đi, mực đậm nhạt hài hòa, ẩm ướt đầy khí chất, đường cong trôi chảy có sự biến hóa, mạnh mẽ trong nhu mì!” Ôn Linh Tú: ???
Mặt Ôn Linh Tú đỏ ửng lên. Nếu Lục Tinh chỉ nói một tiếng tốt thì cũng không sao, chủ yếu là anh ấy còn thích nói chi tiết để tăng độ tin cậy khi khen ngợi. Thật sự là…… Ôn Linh Tú mặt đỏ bừng, im lặng tiếp tục vẽ một nét.
“Cách sử dụng màu sắc đơn giản mà vô cùng tuyệt diệu, thanh nhã mà tươi mát, rực rỡ mà cổ điển, bổ trợ lẫn nhau lại càng thêm nổi bật!” Lục Tinh một mặt nghiêm túc tán dương, cứ như đây là một tuyệt tác kinh thế vậy. Ôn Linh Tú đã sớm không còn vẽ vời gì nữa, cũng biết mình vẽ không đẹp như vậy, nhưng vẫn bị Lục Tinh thổi phồng đến mức cái gì cũng đỏ lên. Nghe nhiều lời khen của Lục Tinh, nàng ngược lại áp lực tâm lý không lớn như vậy nữa, đặt bút cũng tự nhiên hơn rất nhiều.
Cơ mà. Hai người tựa như là rất ăn ý, cứ như sau khi Ôn Linh Tú đặt bút sẽ dừng lại một chút, chừa thời gian để Lục Tinh khen.
“Bố cục toàn bộ bức họa vô cùng tinh xảo, chặt chẽ, tỉ mỉ, vừa đúng!” “Mỗi màu sắc đều hòa hợp với nhau, tạo nên một khung cảnh đẹp như mơ như ảo, khiến người ta đắm chìm trong thế giới tranh vẽ, lưu luyến không muốn rời!” “Quyền đả đủ đá trắng, chân đá Từ Bi Hồng!” “……” Mỗi lần Ôn Linh Tú đặt một nét, Lục Tinh đều có lời khen, hai người không giống đang vẽ tranh mà giống như đang liếc mắt đưa tình vậy. Niếp Niếp nghi ngờ cầm tờ giấy yêu cầu của cô giáo, giật giật vạt áo Lục Tinh:
"Ba ơi, cô giáo nói phải vẽ một đóa hoa mai!"
Niếp Niếp nhìn thoáng qua "tuyệt tác" trên bàn. Đừng nói là hoa mai. Mà nào là sơn thủy hữu tình, núi non trùng điệp, cầu nhỏ nước chảy, cái gì cũng có! Niếp Niếp luôn cảm thấy hình như là lạ ở chỗ nào đó. Hoa mai đâu?!
Mặt Ôn Linh Tú đỏ ửng lên. Chẳng lẽ nói nàng vì muốn nghe Lục Tinh khen nên đã vẽ thêm nhiều thế sao? Lục Tinh ho nhẹ một tiếng:
"Khụ……bức họa này là mẹ đang vẽ nháp trước một chút, lát nữa vẽ hoa mai cho con ngay!"
Trời! Khen nhau đến nỗi cả hai đều không dừng xe lại được. Cuối cùng vẫn là Ôn Tổng nhanh chóng giật lấy tờ giấy, vẽ một cành hoa mai mới giải quyết được chuyện này.
Khó khăn lắm mới dỗ được Niếp Niếp đi ngủ, Lục Tinh quay đầu nhìn lại. Đôi mắt trong veo của Ôn Tổng nhìn chằm chằm hắn, mềm mại mang theo chút ủy khuất nói:
"Vẽ xong còn muốn đề tự."
Lục Tinh ngơ ra. Sao lại nũng nịu thế này? Được thôi.
Lục Tinh cùng Ôn Tổng lại đứng trước bàn lần nữa. Trước khi ra khỏi phòng ngủ, Ôn Linh Tú liếc mắt nhìn Niếp Niếp đang ngủ say, bỗng dưng có cảm giác… giống như hai vợ chồng vụng trộm trốn con cái để đi “vui vẻ” vậy. Nghĩ tới đây, ngực Ôn Linh Tú ửng đỏ một mảng lớn… Thư phòng.
“Đây là chữ của anh?” Ôn Linh Tú cạn lời nhìn Lục Tinh dùng bút lông viết chữ đầu tiên. Bình thường nàng thấy chữ ngạnh bút của Lục Tinh viết rất đẹp, sao chữ bút lông lại xấu như gà bới thế này.
"Xấu lắm sao? Vậy thôi tôi đi?"
Lục Tinh thề sống chết bảo vệ chữ viết của mình. Ôn Linh Tú bật cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng lấy cây bút lông trong tay Lục Tinh, tự mình đứng trước bàn.
“Em cho anh xem em viết.” Nàng viết là chữ Nhan thể, hơn nữa còn là viết bên dưới hàng chữ ngoằn ngoèo như chó bò của Lục Tinh.
Ừ. Đúng là sợ so sánh nhất mà. Chữ của Lục Tinh đã xấu nay bị so sánh càng thêm xấu.
"Lại lần nữa."
Giọng Ôn Linh Tú không tự chủ mang theo cái khí thế của một bà chủ ở công ty.
“Yes sir!” Lục Tinh dùng giọng tự tin nhất viết lại một chữ như chó bò. Cả căn phòng trong phút chốc rơi vào im lặng. Ôn Linh Tú thấy vậy lại tức đến mức bật cười. Nhưng thấy bộ dáng ấm ức của Lục Tinh, nàng đột nhiên cảm thấy hình như mình hơi quá đáng.
Suy tư một lát. Ôn Linh Tú đứng trước bàn, một tay chống lên bàn, quay đầu nhìn Lục Tinh:
"Lại gần một chút."
“Gần nữa.” "Lại gần đây."
Đến khi Lục Tinh đã ôm Ôn Tổng vào trong lòng rồi, nàng mới hài lòng quay đầu lại.
“Anh vịn tay em, cảm nhận cách em di chuyển bút."
Giọng Ôn Tổng nhẹ nhàng, dịu dàng, Lục Tinh lại đột nhiên thấy câu này cứ như Tiểu Kim Mao đã từng nói.
"Được."
Lục Tinh nắm tay Ôn A Di, thuận theo ngòi bút của nàng mà đi theo. Một mùi hương thơm nhè nhẹ xộc tới, Lục Tinh tê cả da đầu. Mẹ ơi. Quên xịt nước hoa sau tai rồi, hương này quá là dễ ngửi! Vừa học được một chiêu! Khoan, không đúng. Hắn xịt nước hoa, phải là cô gái cao thế nào mới ngửi được ở phía sau tai hắn chứ? Thôi học làm gì.
Một lúc sau.
Một bài thơ đã viết xong, điều duy nhất không được hoàn mỹ đó là hai chữ đầu do Lục Tinh viết quá xấu. Cơ mà Ôn Linh Tú lại rất vui vẻ, nàng muốn cất bức tranh này đi. Nàng nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Lục Tinh, cả người nép trong lòng Lục Tinh, đây chẳng phải là nơi nương tựa mà nàng vẫn luôn muốn sao? Ôn Linh Tú thở dài nói:
“Em đã lâu không vẽ.” "Vẽ đẹp mà." Lục Tinh ngượng ngùng nói. "Đây là lời đánh giá chân thành nhất của một người mù tranh đối với một bức họa."
Khóe miệng Ôn Linh Tú cong lên. Lục Tinh nói chuyện thật đáng yêu, muốn hôn hắn.
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Ôn Linh Tú lập tức nghĩ đến nụ hôn ban đêm của ngày hè hôm đó. Nàng nói là mình không để ý. Nhưng sao có thể chứ? Nếu nàng không để ý, thì tại sao nàng lại nhớ rõ mọi chi tiết như vậy chứ? Một khi ý nghĩ này xuất hiện thì không còn cách nào kìm chế được nữa.
Đêm đó. Khi Lục Tinh ngủ say, Ôn Linh Tú xuyên qua ánh đèn ngủ mờ ảo, nhìn bờ môi Lục Tinh. Lúc này Lục Tinh đang cuộn tròn trong lòng nàng, cả hai gần nhau vô cùng. Chỉ cần nàng muốn là có thể hôn lên môi Lục Tinh bất cứ lúc nào. Tựa như đêm hè sương hôm đó vậy. Ôn Linh Tú nhìn môi Lục Tinh thật lâu. Nàng tin chắc, dù bây giờ Lục Tinh có tỉnh giấc thì nàng muốn hôn hắn cũng sẽ không cự tuyệt nàng.
Nhưng đến cuối cùng, đôi mắt Ôn Linh Tú nhẹ nhàng hôn lên trán Lục Tinh. Ngủ ngon, Lục Tinh. Em không thể tiếp tục làm ngơ cảm xúc của anh được nữa, từ khi em thích anh…
Bạn cần đăng nhập để bình luận