Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

chương 259: tuệ cực nhất định thương

chương 259: Tuệ cực ắt sinh bệnh a? Cái từ này một khi xuất hiện trong đầu, vậy liền giống con muỗi đêm hè, ngươi có lẽ không thấy nó, nhưng nó lại luôn hiện rõ cảm giác tồn tại của mình. Trừ khi ngươi đập chết nó, nếu không nó sẽ như bóng với hình. Tương tự như vậy. Khi sự hoài nghi này xuất hiện trong đầu Tống Quân Trúc, cách tốt nhất để nàng giải quyết nghi vấn là có được chân tướng. Ngồi trên chiếc ghế salon mềm mại đắt tiền, ngay cả nhiệt độ xung quanh đều được điều chỉnh tỉ mỉ, vậy mà Tống Quân Trúc không những không thoải mái, mà còn bắt đầu cảm thấy bực bội. Sinh bệnh, sinh bệnh...... Nàng từ trước đến nay chưa từng thấy Lục Tinh bị bệnh. Ngay cả vào mùa dịch bệnh cao điểm, Lục Tinh cũng có thể thành thạo pha cho nàng một bình trà nóng, còn ân cần nhắc nhở nàng chú ý giữ ấm. Một Lục Tinh như thế, cũng sẽ sinh bệnh sao? Tống Quân Trúc nhớ Trương Việt từng nói, bệnh đến như núi lở, bệnh đi như tơ kéo, người càng khỏe, khi phát bệnh có lẽ sẽ càng mãnh liệt. Với cái tính thần giữ của của Lục Tinh, liệu hắn ngã bệnh có thật sự tự chăm sóc bản thân chu đáo? Tuệ cực tất thương, Tống Quân Trúc biết Lục Tinh rất thông minh, nhưng người thông minh đến đâu, nếu suy nghĩ quá nhiều cũng không phải chuyện tốt. Trên chiếc ghế salon da đen tuyền, chiếc váy đỏ tươi của Tống Quân Trúc trải ra trông như một đóa hoa diễm lệ mất hồn. Nhưng khi nàng cúi đầu chăm chú nhìn vào video, lại làm dịu bớt vẻ lạnh lùng thường thấy. Một mầm cây nhỏ bắt đầu mọc rễ trong lòng Tống Quân Trúc. Trên cành cây viết một câu hỏi, Lục Tinh ngã bệnh sao? Nương theo thân cây, không ngừng đâm chồi nảy lộc, từng vấn đề lại sinh sôi trên các nhánh cây. Lục Tinh thật sự vì mua bánh ngọt nên mới không bắt xe về công quán sao? Hay là hắn cố ý mượn bóng tối để che giấu tình trạng bệnh của mình? Nếu Lục Tinh bị bệnh, hắn sẽ đi khám bác sĩ hay sẽ mặc kệ để bệnh tự khỏi? Vô số nghi vấn vây quanh trong lòng Tống Quân Trúc, nhưng nàng không có được bất kỳ lời giải thích nào. Suy nghĩ một hồi, Tống Quân Trúc gửi cho Lục Tinh một tin nhắn. Một phút, ba phút, năm phút trôi qua...... "Không trả lời à." Tống Quân Trúc hơi bối rối, nàng nhanh chóng mở máy tính xách tay, truy cập vào hệ thống giám sát ở công quán. Hệ thống giám sát ở công quán rất nhiều, từ khi Lục Tinh bước vào cửa lớn, Tống Quân Trúc đã có thể nhìn thấy tất cả hành động của hắn. Trong video, Lục Tinh mặt không biểu tình, không có chút dị thường nào đi qua sân nhỏ, vào phòng, rửa tay, đi ngang qua phòng khách, vào thang máy rồi thẳng lên phòng ngủ. Mọi thứ đều rất bình thường. Nhưng đèn phòng khách lại đang mở. Dù tốt xấu, Tống Quân Trúc cũng đã quen biết Lục Tinh hơn nửa năm, một trong những dấu ấn của Lục Tinh đối với nàng là một kẻ có thói quen ẩn hình cùng ý thức bảo vệ môi trường cực cao. Có khi nàng quên khóa vòi nước, tiện tay đi làm việc khác. Chắc chắn Lục Tinh sẽ lập tức xuất hiện để thu hút sự chú ý của nàng, rồi lén lút đóng vòi sen lại, sau cùng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. Lại ví như, bất kể là ở biệt thự hay công quán, nàng luôn thích bật hết đèn, nhưng Lục Tinh từ trước tới giờ không làm vậy. Hắn luôn đi tới đâu thì bật đèn ở đó. Thậm chí đôi khi, Lục Tinh rõ ràng đã ra ngoài rồi, hắn vẫn quay lại kiểm tra vòi nước, nguồn điện, đèn đóm. Rõ ràng tiền nước tiền điện không liên quan đến hắn, hắn cũng không phải trả bất kỳ chi phí nào, nhưng hắn luôn có một sự chấp nhất khó hiểu. Vậy mà bây giờ Lục Tinh lại quên tắt đèn? Nói đúng ra, con người không phải máy móc, cũng không bị "giật não" để thiết lập chương trình tốt, cuối cùng vẫn sẽ có lúc cao hứng nhất thời. Nhưng mà... Tống Quân Trúc vẫn thấy không thích hợp. Rốt cuộc là cao hứng nhất thời, hay là bệnh đã nghiêm trọng đến mức đầu óc cũng choáng váng rồi? Điện thoại của Lục Tinh không liên lạc được. Không chút do dự, Tống Quân Trúc gọi điện cho Trương Việt. "Tút tút tút —— số điện thoại quý khách vừa gọi......" Âm thanh máy móc cứng nhắc trả lời làm Tống Quân Trúc thêm hoảng hốt, nhưng cũng không bất ngờ, điện thoại không kết nối được. "Lại đi chơi ở đâu rồi." Tống Quân Trúc nhíu mày. Nàng đã bảo Trương Việt chăm sóc tốt cho Lục Tinh, lẽ nào Trương Việt chăm sóc kiểu này sao? Hít sâu một hơi, Tống Quân Trúc cố nén cơn giận trong lòng. Nàng biết mình không nên "giận cá chém thớt" với Trương Việt. Nhưng cứ nghĩ đến việc Lục Tinh một mình bệnh tật đáng thương trùm chăn mê man, nàng lại có một sự tức giận khó kìm nén. Chính nàng đã giới thiệu Lục Tinh và Trương Việt quen biết nhau, là để tránh tình huống này xảy ra. "Ta không đáng tin vậy sao?" Tống Quân Trúc kéo khóa chiếc lễ phục, chiếc váy đỏ rơi xuống chồng chất bên chân thành từng lớp. Nếu thật sự ngã bệnh, tại sao không nói cho nàng biết, chẳng lẽ nàng là ma quỷ, sẽ ép Lục Tinh nhất định phải đến sinh nhật của mình sao? Một lát sau. Tống Quân Trúc đã thay xong quần áo, quyết định, nửa đêm không ngủ, đánh thức cả một đội ngũ y tế lập tức tới tận cửa. Đồng thời, nàng cũng lên chuyến bay đến Hải Thành. "Nếu bị bệnh, ta muốn gặp ngươi.""Không bị bệnh......" Tống Quân Trúc chống trán, nhìn những tầng mây ngoài cửa sổ. "Ta cũng muốn gặp ngươi." Nếu được cho Trương Việt một cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ không chọn ngày nghỉ đêm hôm đó uống một ly rượu. Lúc đầu nàng đã làm liên tục một tháng ca trực, làm một tháng bác sĩ, là người lớn rồi, uống chút nước lúa mạch hoa quả tự thưởng cho mình thì sao chứ? Bây giờ thì hay rồi. Vào lúc bốn giờ rưỡi sáng, khi Trương Việt thấy mấy cuộc gọi nhỡ của Tống Quân Trúc trên điện thoại di động, đầu óc đang chếnh choáng hơi say của nàng lập tức tỉnh táo lại! "Zie zie!" "Thế nào? Thêm một ly nữa không nào!" Trong phòng, Mộ Tử Ca giống một con rắn không xương, bằng giọng nói kiểu "bọt khí", xếp ra một câu tỷ tỷ đầy mỡ đến cực điểm. Trương Việt một tay bưng chén rượu, một tay mở Wechat định hỏi Tống Quân Trúc tình hình bên kia. Không ngờ Tống Quân Trúc đã gửi tin nhắn cho nàng từ mười lăm phút trước. [ Lục Tinh bị nhiễm khuẩn, sốt cao, ta đã về Hải Thành đưa hắn đến bệnh viện ] Trương Việt bật dậy, dọa người như nhũn người Mộ Tử Ca giật mình ngã bệt xuống đất. Không phải là tỷ tỷ của em ơi. Chỉ là muốn nhờ chị chăm sóc em làm ăn mở thêm mấy chai rượu thôi mà, có cần kích động như vậy không? Mộ Tử Ca người cũng mộng, tất cả mọi người trong phòng cũng nhìn về phía Trương Việt. "Sao thế Càng Càng?" "Có chuyện gì không?" "Càng Càng?" Từng tiếng lo lắng hỏi han, Trương Việt giật giật khóe miệng. Bốn giờ sáng, Tống Quân Trúc đã mọc cánh bay về Hải Thành sao? Điên rồi mà! Còn có Lục Tinh nữa. Mặc dù Tống Quân Trúc đã phó thác Lục Tinh cho nàng, nhưng Lục Tinh cũng nói với nàng không cần phải để ý đến hắn, hắn có tiết tấu riêng của mình. Vì thế, Trương Việt cũng không hề canh chừng Lục Tinh mọi lúc, chỉ bảo là nếu có việc gì thì liên hệ nàng. Ai ngờ! Lục Tinh vẫn giống như trước kia, vẫn chịu đựng được, bệnh đến hôn mê rồi mà vẫn cố giả bộ? Trương Việt nhanh chóng cầm lấy túi của mình, "Tôi có việc khẩn cấp cần giải quyết, tôi đi trước, nhớ thanh toán cho tôi nhé." Cánh cửa phòng từ từ đóng lại. Tất cả mọi người mắt lớn trừng mắt nhỏ, đến cuối cùng, không biết ai cảm thán một câu. "Khuyên người học y......" "Thiên lôi đánh xuống......" Khi Trương Việt vội vàng đuổi đến địa chỉ Tống Quân Trúc gửi, nàng đã đứng ở cổng bệnh viện tư nhân có điều kiện chữa bệnh tốt nhất Hải Thành. "Thật là giỏi." Trương Việt thậm chí hoài nghi, nếu ở Đế Đô thì có khi Tống Quân Trúc đã trực tiếp đưa Lục Tinh vào bệnh viện quân y để chữa trị rồi. Đến khu nội trú, Trương Việt dành chút thời gian nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài. Bốn giờ sáng, cuộc vui xa hoa đã vừa kết thúc, những người bán hàng rong ở chợ đã thức dậy, những con người không cùng số phận bị bàn tay vô tình sắp xếp vào cùng một thành phố, nhưng lại như hai đường thẳng song song sẽ không bao giờ cắt nhau. Dù chỉ là một thoáng chạm mặt, số phận giao nhau chớp mắt một cái rồi cũng không ngoảnh lại mà đi về hướng cuộc đời mình. Đinh —— Thang máy đến nơi. Trương Việt đi nhanh về phía phòng bệnh trên tầng cao nhất. Giờ phút này trong lòng nàng chỉ có một nghi vấn, sự tình xảy ra đột ngột như vậy, rốt cuộc Tống Quân Trúc đã làm thế nào mà bỏ hết công việc ở Đế Đô để chạy đến được? Xuyên qua một ô cửa kính nhỏ trên cánh cửa, Trương Việt lặng lẽ nhìn khung cảnh bên trong phòng bệnh. Lục Tinh mặt không chút máu, yên tĩnh nằm trên chiếc giường bệnh trắng toát rộng lớn, mu bàn tay đang cắm kim, như một vị thần bị vỡ nát, không thể nói, không thể đáp lại. Chiếc giường bệnh này nhìn cũng rất thoải mái. Cơn say rượu lờ mờ của Trương Việt cuối cùng cũng xộc lên não, hận không thể ngay lập tức ngã vào nằm thử cái giường đắt tiền này. Nằm sướng không? Tránh ra, để ta nằm! Ừm, thực ra những lời này Trương Việt chỉ có thể âm thầm lén lút nói vài câu trong lòng. Bởi vì ở trên chiếc ghế sofa cạnh giường, nàng nhìn thấy bóng dáng của Tống Quân Trúc. Tống Quân Trúc đang đeo kính, chăm chú nhìn vào chiếc laptop đặt trên đùi, thỉnh thoảng lại ngẩng lên liếc Lục Tinh đang nằm trên giường bệnh. Trương Việt đoán chắc, nàng đã thức trắng cả đêm. Cũng đúng thôi. Những người có trách nhiệm cao như Tống Quân Trúc, sẽ không thể vứt bỏ công việc nghiên cứu của mình, những lãnh đạo ở viện nghiên cứu cũng sẽ không cho phép. Vậy cách duy nhất để giải quyết chính là không ngừng vắt kiệt sức mình, cố gắng tìm thời gian để nghỉ ngơi. Cốc. Trương Việt khẽ gõ cửa sổ, thu hút sự chú ý của Tống Quân Trúc. Khi phát hiện Tống Quân Trúc nhìn sang, nàng cố ý chào hỏi Tống Quân Trúc. Kết quả. Nàng chỉ thấy Tống Quân Trúc đưa ngón trỏ mảnh khảnh lên môi. Suỵt —— Lục Tinh đang nghỉ ngơi. Không chút khoa trương. Qua lớp kính, Trương Việt thấy chính mình lật một tròng mắt thật to. Cửa phòng bệnh khẽ khàng mở ra. "Cô đã đi đâu vậy? Vì sao lại không biết Lục Tinh bị bệnh?" Giờ phút này, Trương Việt không thể không thừa nhận. Tống Quân Trúc có lẽ thật sự là một người cuồng yêu..........
Bạn cần đăng nhập để bình luận