Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 10: Hoa lê mở, xuân như mưa, hoa lê rơi, xuân nhập bùn

Chương 10: Hoa lê nở, xuân như mưa, hoa lê rơi, xuân về bùn.
Cuộc sống không có diễn tập, mỗi ngày đều là trực tiếp. Làm nghề liếm chó chuyên nghiệp, Lục Tinh cần phải luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo, đưa ra tư thế làm hài lòng khách hàng nhất! Mặc dù không biết người gọi điện cho mình là ai. Bất quá cứ phỏng đoán sơ cũng có thể biết, Trì Việt Sam dự định từ bỏ hí khúc, Lục Tinh trong buổi biểu diễn để cứu vãn đã khích lệ cô ấy khiến cô ấy lấy lại hy vọng, sau đó một vị trưởng bối nào đó của Trì Việt Sam gặp được, thuê Lục Tinh để giúp Trì Việt Sam gia tăng giá trị cảm xúc, không để cô ấy có ý định từ bỏ hát hí khúc. Một câu chuyện thân tình cảm động đến rơi nước mắt cứ như vậy sinh ra, dựng thành phim hẳn là có thể vui vẻ thu về 3, 4 điểm cao.
Lục Tinh không hiểu được mạch não của người có tiền. Nhưng chính những kẻ có tiền đầu óc có bệnh này mới có thể mang đến lợi ích cho hắn. Khi ham muốn vật chất được thỏa mãn, người có tiền sẽ ngược lại tìm kiếm sự thỏa mãn về tinh thần. Thật trùng hợp. Lục Tinh lại là người cung cấp dịch vụ thỏa mãn tinh thần.
Trì Việt Sam thuần thục dẫn Lục Tinh vào rạp hát lớn, thân mật thoải mái nói: “Bài phân tích hí khúc đầu tuần trước ngươi viết, ta đã xem qua, trong đó rất nhiều chi tiết nhỏ mà bình thường ta đều không để ý tới, rất cám ơn ngươi.” Không cần cám ơn. Đây là công việc của ta, một lần 4000 tệ.
Bất quá… Trong lần phân tích hí khúc trước, Lục Tinh cố ý trộn lẫn 100 chữ công lược game vào. Đáng tiếc Trì Việt Sam không hề hay biết. Lục Tinh không cảm thấy có ai là thiên tài nghệ thuật, có thể tiến bộ dựa vào công lược game. Vậy nói cách khác. Trì Việt Sam căn bản không hề xem những bài phân tích hí khúc đó chứ sao.
Lục Tinh cười càng rạng rỡ, nói: “Có thể giúp ích cho ngươi là tốt rồi.” Trước kia hắn còn tưởng Trì Việt Sam không biết chuyện này, giờ xem ra, không chừng nàng cũng là người chủ sự đâu? Bất quá không quan trọng. Lục Tinh cũng lười phản ứng xem Trì Việt Sam có đam mê gì. Nàng có thể đang trêu đùa người chơi, hoặc thích xem thằng hề, hoặc đang tìm niềm vui tiêu khiển. Cũng không quan trọng. Có tiền là được. Tôn trọng sự riêng tư của khách hàng, cũng là một trong những tố chất chuyên nghiệp của nghề liếm chó. Không phải chỉ là diễn thôi sao? Quá dễ dàng!
Lục Tinh cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình bây giờ, hoàn toàn có thể đánh bại mấy đứa trẻ xấu xí của làng giải trí. Giọng hắn mang vẻ sùng bái nói: “Hôm nay trên đường ta đến rạp hát, gặp mấy người xem, bọn họ đều khen ngươi hát rất hay, nói sau này ngươi có thể giành giải Mai Hoa đó.” Tận dụng mọi cơ hội khích lệ, giá trị cảm xúc trực tiếp tăng cao!
Trì Việt Sam ngẩn người một chút, giải Mai Hoa là điều mà những người làm hí khúc đều theo đuổi, không ai là không muốn đạt được. Nàng mỉm cười, lại hỏi: “Bọn họ cảm thấy là bọn họ cảm thấy, vậy ngươi thì sao?” Lục Tinh nắm chặt nắm đấm, cổ vũ nàng hùng hồn nói: “Ngươi trong lòng ta đã là.”
Trong đôi mắt trong veo của Trì Việt Sam thoáng qua một tia khác lạ, cô che miệng cười khẽ. Lời hay ai cũng thích nghe. Cũng không trách các vị hoàng đế thích nịnh thần. “Vậy hôm nay ngươi có viết nữa không?” Trì Việt Sam có chút mong chờ hỏi. Việc học hí khúc là một quá trình khá dài. Ánh mắt long lanh nhìn quanh rạng rỡ, cũng là một phần của việc học. Trì Việt Sam hiểu rất rõ nàng đã tu luyện đến tình trạng không tồi.
Đôi mắt trong veo của nàng tràn đầy mong chờ nhìn chằm chằm Lục Tinh, Lục Tinh cũng ra vẻ ngại ngùng nói: “Sẽ viết, ngươi không chê ta viết dài dòng là tốt rồi.” “Sẽ không, ta sẽ không ghét ngươi.” Trì Việt Sam hài lòng cười, giống như hoa lan trong thung lũng vắng vẻ.

Một màn kịch ầm ĩ kết thúc, diễn viên chính dốc hết sức, người xem cũng rất hăng hái. Lúc chào cảm ơn, cả khán phòng lớn tiếng khen hay! Ngoại trừ khán đài không có mấy người trẻ tuổi ra thì buổi biểu diễn này không thể chê vào đâu được. Trên sân khấu Trì Việt Sam với trang sức châu ngọc lộng lẫy đứng giữa sân khấu, tận hưởng những tràng pháo tay của mọi người.
Đột nhiên. Ánh mắt Trì Việt Sam vượt qua đám đông khán giả, nhìn về phía mấy hàng ghế phía sau, cô nháy mắt về phía đó, nhất thời gây ra một trận náo loạn nho nhỏ. Lục Tinh nhíu mày, vẫy tay theo tiếng vỗ tay của khán giả. Trong tiếng người huyên náo, khách quý chật kín. Hắn và Trì Việt Sam trao đổi ánh mắt mà chỉ có đối phương mới hiểu.
Chào kết thúc. Màn che sân khấu chậm rãi đóng lại. Người xem thảo luận về buổi biểu diễn vừa rồi, vui vẻ rời đi. Lục Tinh cầm trong tay một tờ giấy A4, phía trên chi chít toàn là phân tích về hí khúc. 1000 chữ, trị giá 4000 tệ. Dù Trì Việt Sam có đùa giỡn hắn cũng không sao cả. Đã giao tiền, sao có thể nói là đùa giỡn người khác được? Đây rõ ràng là đang rèn luyện trình độ viết văn của hắn với số tiền nhỏ lẻ mà thôi! “Không hổ là diễn viên, rất biết che giấu.” Lục Tinh gấp tờ A4 lại rồi bỏ vào túi quần, đứng dậy dậm chân, hướng hậu trường đi tới.
Hắn suýt chút nữa đã không nhận ra, Trì Việt Sam này lại là một người bề ngoài đoan trang ưu nhã, bên trong thì bụng dạ đen tối như bánh mè. Quan tâm nàng làm gì. Đều là bà chủ, đưa tiền là được! “Hôm nay hát tốt hơn, ta không thấy có điểm yếu nào, chỉ có thể khen ngợi ngươi thôi.” Lục Tinh đưa giấy A4 cho Trì Việt Sam, phía trên là nội dung hắn dùng trí tuệ nhân tạo tự động tạo ra. A! Khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống! Trước đây hắn còn tưởng Trì Việt Sam sẽ đọc, nên ra sức viết cẩn thận. Nhưng hôm nay biết Trì Việt Sam căn bản không đọc, Lục Tinh ngược lại tự nhiên giảm bớt gánh nặng đi rất nhiều.
Trì Việt Sam đã thay y phục hí kịch và tháo trang. Cô mặc một bộ sườn xám màu xanh nhạt, tóc dài búi lỏng phía sau đầu, tay cầm một chiếc quạt nhỏ. Rõ ràng là trang phục của một mỹ nhân cổ điển, lại thêm khí chất học hí kịch, càng thêm quyến rũ! “Đi theo ta.” Trì Việt Sam nhận lấy giấy A4 của Lục Tinh, rồi kéo hắn đi lên sân khấu.
Đèn lớn trên sân khấu đã tắt, chỉ còn một ngọn đèn chiếu sáng. Lục Tinh không nhìn rõ vẻ mặt của Trì Việt Sam, hắn muốn đi, nhưng lại không biết Trì Việt Sam đang nổi điên làm gì. Mẹ nó. Mấy cô nàng này đúng là có bệnh, bệnh còn có đủ thể loại. Tống Quân Trúc và Liễu Khanh Khanh mắc bệnh ở bên ngoài. Còn Trì Việt Sam bệnh ở bên trong, phải lật lên mới thấy! “Trì Giác Nhi là muốn cho ta người hâm mộ trung thành này được xem độc diễn tiếp sao?” Lục Tinh kinh hỉ hỏi. Có gì cứ mau nói, nói xong ta còn phải đi!
Trong ánh đèn lờ mờ, ánh mắt Trì Việt Sam lóe lên vẻ kinh ngạc, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.” “Bình thường ngươi toàn nghe ta hát hí khúc, lần này để ngươi hát một bài nhé?” Nhìn kẻ đang mê muội trước vẻ quyến rũ của mình đến mức không phân biệt được nam bắc, Trì Việt Sam trong lòng lóe lên sự chế giễu.
Sư phụ nói, khi hát kịch, một cái nhíu mày hay một nụ cười đều phải khiến người ta say hồn. Muốn làm được việc khiến ai cũng thích nàng, khi xem nàng hát hí khúc cũng không thể không bị hấp dẫn. Điều này có gì khó đâu? Nàng xinh đẹp, người vừa gặp đã yêu không ít, nhưng cô nàng chẳng có chút hứng thú. Thật buồn cười. Nói gì mà vừa gặp đã yêu, chẳng phải thấy sắc sinh lòng tham sao?
Chỉ có Lục Tinh. Khi nàng nhìn thấy Lục Tinh trên buổi biểu diễn để gây quỹ, trong mắt Lục Tinh không hề có một chút xao động nào. Thật thú vị, rất thú vị. Nam nhân, ngươi đã thành công thu hút sự chú ý của ta! Trong năm vừa qua. Mặc dù nàng đã dùng tiền để đưa Lục Tinh vào rạp hát, nhưng ánh mắt Lục Tinh nhìn cô càng ngày càng nóng rực. Đàn ông chỉ có vậy, bị đùa bỡn trong lòng bàn tay mà không hề hay biết!
Mắt thấy Lục Tinh ngày càng si mê mình, Trì Việt Sam đã thấy hơi chán. Sau ngày hôm nay, nàng sẽ không trả tiền cho Lục Tinh nữa. Trì Việt Sam tin rằng, dựa vào tình cảm Lục Tinh dành cho người yêu mình bây giờ, cho dù nàng có cắt đứt giao dịch, hắn vẫn sẽ chủ động đến rạp hát vào mỗi ngày cuối tuần. Gió mặc gió, mưa mặc mưa. Đàn ông mà, thật là không thú vị lại dễ đoán.
Nhìn Lục Tinh mà xem, trước kia ánh mắt bình tĩnh đến nhường nào, giờ chẳng phải bị dụ thành cong đuôi lên rồi sao? Giọng hát và tư thế được đào tạo trong kinh kịch thật không ai bì nổi, một cái nhíu mày hay một nụ cười đều giống như một bức tranh. Đôi mắt phượng của Trì Việt Sam lướt nhẹ, chứa đựng ý tình, động tác đoan trang tao nhã, chiếc quạt xếp từ từ mở ra, giọng hát chậm rãi cất lên:
“Hoa lê nở, xuân như mưa, hoa lê rơi, xuân về bùn.” “Đời này chỉ vì một người mà đi…”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận