Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 244: ÔN gia mười tám đời tổ tông khuôn mặt đều bị ngươi mất hết!

"Chương 244: ÔN gia mười tám đời tổ tông mặt mũi đều bị ngươi làm mất hết!"
“Ai nha, Ngụy Tổng, coi như gặp được ngươi.”
“Ta gặp Tiểu Ngụy ở Thanh Ngư, còn tính nghĩ tìm ngươi lĩnh giáo chút kinh nghiệm nuôi dạy trẻ con đó.”
Hạ Lão Đầu không ngờ có thể gặp Ngụy Văn Hải, vui vẻ chào hỏi. Ông ta thấy Ngụy Văn Hải tuy lắm lời nhưng dạy dỗ con cái chắc chắn có tay, bất kể là Ngụy Thanh Ngư hay Ngụy Vĩ, đều được xem là đám phú nhị đại có nhân cách tốt.
“Hạ Tổng, đã lâu không gặp.”
Ngụy Văn Hải mang theo nụ cười nhàn nhạt, không mặc quần áo ở nhà, mà thay bộ vest công sở, trông rất thành đạt.
Ngụy Vĩ đi sau lưng Ngụy Văn Hải, nhìn vẻ tươi cười nhã nhặn của Ôn Tổng bên cạnh mà thấy sống lưng lạnh toát. Mẹ nó, cái tên Ngụy Văn Hải này, cố ý không chào hỏi Ôn Tổng, chẳng phải đang cố tình gây sự sao?! Nhưng vì Ngụy Văn Hải không mở miệng, cậu ta cũng không tiện chào Ôn Tổng, đành ngoan ngoãn theo sau lưng Ngụy Văn Hải làm vật trang trí.
“Ôi chao, mải vào xem nói chuyện với Hạ Tổng, không để ý thấy Ôn Tổng ở bên cạnh đây này.” Ngụy Văn Hải giả bộ ngạc nhiên nói.
Ngụy Vĩ cúi đầu, trong lòng thầm liếc xéo, ngươi có thể diễn sâu hơn nữa không? Ai cũng biết ngươi bất mãn với Ôn Tổng! Mà thôi, chuyện Ôn Tổng cùng Ngụy gia tranh đất đai dạo trước cũng không ít người nghe nói, không có gì đáng ngạc nhiên.
“Ngụy Tổng tuổi tác cũng nên chú ý đến sức khỏe, đối với người lớn tuổi mà nói, vấn đề thị lực càng cần phải để tâm hơn.” Ôn Linh Tú như thể thật lòng quan tâm, cô nâng ly Champagne, khẽ mỉm cười với Ngụy Văn Hải.
“Đúng a đúng a.” Hạ Lão Đầu gật đầu lia lịa, “Gần đây ta cứ cảm giác mình giống như lão Hoa.”
Ngụy Văn Hải:… Ai già? Ai già?!
Ngụy Văn Hải hít sâu hai hơi để kìm cơn giận lại. Hắn bực mình chuyện Ôn Linh Tú đoạt đất của mình đã đành, cô ta nói chuyện còn mang giọng điệu mỉa mai, lại còn bóng gió! Còn cái tên Hạ Võ này, hai cái lỗ tai để trang trí chắc? Nghe không hiểu Ôn Linh Tú đang châm chọc hắn sao?
Ngụy Văn Hải muốn bỏ đi, ai ngờ Hạ Võ lại cứ níu lấy hắn để hỏi kinh nghiệm nuôi dạy con. Đúng là thần kinh. Hắn có thể nói là do gen tốt, nên con cái chẳng cần dạy vẫn ngoan được không?
Nói qua nói lại, liền sang chuyện hôn sự của con cái. Hạ Lão Đầu vẫn còn tơ tưởng tới cậu trai nhà Ôn Tổng, liền cảm khái: “Ai, con gái tôi mà có được tình cảm với cậu ấm nhà Ôn Tổng thì tốt.”
Ôn Linh Tú liếc Hạ Lão Đầu, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh mắt lạnh lẽo: “Loại chuyện này phải xem duyên phận.”
“Là phải xem duyên phận.” Ngụy Văn Hải đột nhiên chen vào, nói có ẩn ý: “Hôn sự ấy à, vẫn là phải môn đăng hộ đối.”
“Bọn trẻ còn chưa hiểu chuyện, dễ bị lừa gạt, những người làm bậc trưởng bối như chúng ta cần phải giúp chúng nó nhìn cho rõ.”
“Nếu không mà gặp phải loại bị người ta chơi chán chê như mèo như chó rồi, lại còn rước về làm bảo bối, vậy thì thật là mười tám đời tổ tông đều bị làm mất hết mặt mũi!”
Ôn Linh Tú im lặng một lát, trong đầu suy nghĩ rất nhiều. Những lời này của Ngụy Văn Hải chắc chắn không phải nói bâng quơ, hắn nhất định có ý đồ riêng, vậy hắn đang ám chỉ điều gì? Trong đầu Ôn Linh Tú hiện lên khuôn mặt của Lục Tinh, khóe miệng cong lên, cười nhạt.
“Đúng vậy, nhưng chung quy thì việc kết hôn môn đăng hộ đối vẫn phải xem nhân phẩm của đối phương.”
“Nếu mà trong lúc giá thú lại xuất hiện tình huống năm thì mười họa con riêng lớn tướng, vậy thì coi như có chuyện để cười.”
Tức thì, Ngụy Văn Hải, Hạ Võ, Ngụy Vĩ đều ngẩn người, đến khi định thần lại liền vội vàng tránh ánh mắt của cô.
Mẹ nó. Ngụy · Tư Sinh t·ử · Vĩ lặng lẽ rơi lệ trong lòng. Ôn Tổng chị có thể có chút lễ phép không? Chị chọc ai chứ?! Đúng là một câu nói nhẹ nhàng mà khiến tất cả chìm vào cõi chết!
Ôn Linh Tú mở kỹ năng Trầm Mặc, bầu không khí ở đây trong nháy mắt trở nên tĩnh lặng.
Rất lâu sau. Hạ Lão Đầu ngượng ngùng cười một tiếng, gượng gạo nói: “Cái đó, ta đi toilet một lát.”
Ngụy Vĩ nhìn ánh mắt của Ngụy Văn Hải, hiểu ý liền rời đi, lên tiếng: “Hạ Tổng, tôi cũng muốn đi, tôi đi cùng ông.”
Chớp mắt chỉ còn lại Ngụy Văn Hải cùng Ôn Linh Tú đối mặt nhau, nhưng vẻ mặt cả hai đều lạnh nhạt lạ thường. Ngụy Văn Hải cười lạnh một tiếng, khi nãy còn có Hạ Võ ở đó, nên hắn không công kích quá mạnh được. Nhưng bây giờ chỉ còn hai người đối mặt nhau, hắn muốn làm cho Ôn Linh Tú tức giận, liền nói:
“Con người là sinh vật thích sự thay đổi, hôn nhân cũng vậy, cả ngày nhìn một người thì chán, cho nên ra ngoài ăn chút cháo loãng thay đổi khẩu vị cũng bình thường, đâu phải không trở về.”
“Tựa như Ôn Tổng luôn độc thân, nếu lúc nào tìm một cái t·h·ị·t tươi trẻ khỏe, cũng chẳng ai nói gì, dù sao mọi người cũng sẽ không nghĩ Ôn Tổng thật sự yêu cái t·h·ị·t tươi trẻ đó, cùng lắm thì chỉ là giải sầu mà thôi.”
“Chẳng lẽ Ôn Tổng lại thật sự yêu cái loại đi ra bán t·h·ị·t tươi trẻ đó à, thế thì mười tám đời tổ tông của Ôn gia phải ở dưới mà cười thối rữa mất thôi.”
Hắn chẳng thèm giữ thể diện với Ôn Linh Tú làm gì, hắn hận Ôn Linh Tú c·h·ế·t khi dám cướp đất của hắn!
Ôn Linh Tú cười, dịu dàng đoan trang, tao nhã nhu mì.
“Không sai, bất quá đi ra ngoài giải sầu cũng nên chú ý chút, dù sao ngoài mẹ ra thì có lẽ cha cũng không đảm bảo con cái do chính mình nuôi lớn đâu.”
“Nếu mà không công đi nuôi một hai chục năm con cho người khác, vậy thì không đáng chút nào.”
“Ai, Ngụy Tổng, ta đã nói ông cần phải chú ý vấn đề sức khỏe rồi mà, ông bị khó thở sao, sao đột nhiên lại thở dốc thế kia?”
Chuyện trước đây Ngụy Văn Hải mười đứa con riêng có sáu đứa không phải của mình đã nổi tiếng rồi.
Ôn Linh Tú nhã nhặn nhấp một ngụm Champagne, tự nhiên phóng khoáng, thân mật cười nhạt nói.
“Ngụy Tổng, có cần ta bảo thư ký giúp ông không?”
Ngụy Văn Hải sầm mặt, kể từ khi bắt đầu cuộc đấu đá với Ôn Linh Tú, hắn và Ôn Linh Tú sẽ không có cái gọi là thể diện. Chỉ là hắn không ngờ, lực công kích của Ôn Linh Tú lại mạnh đến vậy. Trầm mặc một lát, Ngụy Văn Hải quyết định làm cho Ôn Linh Tú không thoải mái một chút, liền lần nữa nở nụ cười.
“Ôn Tổng, mấy hôm trước tôi xem bói cho cô một quẻ, cô có muốn biết quẻ đó là gì không.”
“Xem bói cho tôi?” Ôn Linh Tú cười nhạt, không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để mắng Ngụy Văn Hải, cười nói: “Ngụy Tổng kiến thức uyên bác, hay là để tôi mở quán xem tướng ở cổng Ôn Thị, xin mời Ngụy Tổng đến tính toán phong thủy…”
“Tôi tính ra cô sẽ mất đi người mà cô yêu nhất.”
Ôn Linh Tú khựng lại, trong đầu hiện lên một bóng hình. Cô bình tĩnh hỏi: “Ông muốn làm gì?”
Ngụy Văn Hải thấy Ôn Linh Tú rối rắm, hắn liền vui vẻ, hắc hắc, hắn chỉ tùy tiện nói bừa, không ngờ lại làm cho Ôn Linh Tú sợ hãi! “Tôi xem quẻ tới giờ luôn đúng.”
“Vậy nếu không đúng thì sao?”
“Tôi sẽ khiến nó thành đúng.”
“Ngụy Tổng, không nên làm việc phạm pháp.”
Nghe Ôn Linh Tú lo lắng đến vậy, Ngụy Văn Hải hôm nay vô cùng hài lòng, quyết định châm chọc cô thêm một chút.
“Thì ai mà biết được? Bất quá tôi cũng chỉ tùy tiện nói thôi, hay là do Ôn Tổng dễ bị lừa quá, ngay cả người không biết là bạn hay là thù, không biết mang theo tâm tư xấu xa hiểm độc cũng có thể làm như bảo bối.”
Hắn cảm thấy Ôn Linh Tú vẫn còn thích Lục Tinh nên muốn thêm một chút rào cản giữa hai người, ha ha. Nếu Ôn Linh Tú biết Lục Tinh từng là người Ngụy Thanh Ngư đã dùng, hắn không tin trong lòng Ôn Linh Tú sẽ không có chút gì dao động! Ai, lúc trước hắn lựa chọn Lục Tinh, quả thật là một quyết định anh minh a.
Ôn Linh Tú sửng sốt một lát, hiểu ra ý của Ngụy Văn Hải.
“Ông biết Lục Tinh?”
“Há lại chỉ quen biết chút xíu, ta đây còn nhìn nó lớn lên.”
Bỏ lại câu nói đó, Ngụy Văn Hải ung dung rời đi. Đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng của Ngụy Văn Hải, Ôn Linh Tú vội vàng quay lại tìm Triệu Bí Thư.
“Lập tức phái người đến trường học đón Niếp Niếp, rồi bảo vệ biệt thự báo cho tôi biết Lục Tinh đang ở đâu?”
“Còn nữa, tất cả những thông tin về người đã từng ở cùng phòng trọ với Lục Tinh mà có thể tra được đều gửi cho tôi.”
Trước kia cô chỉ biết đại khái về quá khứ của Lục Tinh, nhưng chưa từng xem chi tiết những thông tin người từng ở cùng. Một phần là do cô không đành lòng xem, một phần có lẽ do sợ mình nhìn vào sẽ... ghen.
Ôn Linh Tú lên xe trở về. Bên ngoài cửa sổ xe cao ốc san sát, lộng lẫy xa hoa, ánh đèn neon bảy màu chiếu lên khuôn mặt của Ôn Linh Tú, làm dịu đi nét mặt của cô.
Mất đi người mình yêu nhất sao? Ôn Linh Tú khép đôi mắt lại, che giấu toàn bộ sự kinh hoảng nơi đáy mắt. Vì sao? Vì sao khi nghe đến hai chữ yêu nhất, người đầu tiên hiện ra trong đầu cô lại là Lục Tinh? Vì sao không phải là Niếp Niếp?
Ôn Linh Tú tựa vào lưng ghế, tay trái che mắt, tay phải nắm chặt lấy vạt áo, cả người cứng đờ lẩm bẩm:
“Thật xin lỗi...”
“Thật xin lỗi…”
Ta lẽ ra người đầu tiên nên nghĩ đến là Niếp Niếp mới phải. Có lỗi rồi. Có lỗi với em gái. Có lỗi rồi. Ta đã không làm tròn trách nhiệm của mình. Có lỗi rồi……
Bạn cần đăng nhập để bình luận