Chỉ Kiếm Tiền Không Nói Tình Cảm, Nghề Nghiệp Liếm Cẩu Ta Nhất Đi!

Chương 164: Siêu tuyệt bệnh tâm thần!

Chương 164: Siêu tuyệt b·ệ·n·h tâm thần!
“Sao, ngươi biết hắn à?” Tống Quân Trúc khóe miệng nụ cười trong nháy mắt biến mất. Trương Việt nắm chặt điện thoại, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, ánh mắt lạnh lùng của nàng làm tài xế giật mình! Trong đầu tài xế trong nháy mắt xuất hiện vô số vụ việc đả thương người ác tính, cuối cùng tay run run bật một ca khúc.
[Nhẹ ♫ nhẹ ♫ gõ ♫ tỉnh ♫ chìm ♫ ngủ ♫ ♫ tâm ♫ linh ♫ chậm ♫ chậm ♫ Trương ♫ mở ♫ ngươi ♫ ♫ mắt ♫ con ngươi ♫......] Đại muội tử, đừng có chết trong xe ta đấy! Tài xế ý muốn để Trương Việt cảm nhận được sự chân thành của mình, mà Trương Việt cũng xác thực cảm nhận được. Tiếng nhạc giúp Trương Việt lấy lại tinh thần. Nàng rũ mắt xuống, xoắn xuýt vặn ba góc áo mình, cuối cùng ra vẻ nhẹ nhõm nói.
“Không biết, ta chỉ là thấy cái tên này khó nghe thôi.” “Thảo nào ngươi không nói với ta hắn tên gì, thì ra là tên không dễ nghe.” Tay Trương Việt có chút run. Không chắc mà. Không chắc là Lục Tinh đúng không? Ở đây đất rộng người đông, có vài người trùng tên nhau chẳng phải rất bình thường sao? Không phải là Lục Tinh. Nhất định không phải! Trương Việt cắn chặt răng, gượng ra nụ cười còn khó coi hơn khóc. Nàng ở trong bệnh viện quen Lục Tinh nhiều năm như vậy, gần như là nhìn Lục Tinh lớn lên. Nàng nhìn Lục Tinh từ dáng vẻ ngây ngô trầm mặc, biến thành vẻ mặt tươi sáng rạng rỡ bây giờ. Trong khoảng thời gian đó Lục Tinh đã trải qua bao nhiêu khó khăn, nàng không cách nào tưởng tượng. Trương Việt luôn tuân thủ nguyên tắc là không cần có quá nhiều liên lụy với bệnh nhân hoặc người thân của bệnh nhân. Nhưng mà lúc đó Lục Tinh quá đáng thương. Nàng cũng từng hỏi Lục Tinh, có muốn mượn một ít tiền dùng trước hay không, điều này hoàn toàn trái với nguyên tắc hành nghề y nhất quán của nàng. Nhưng lúc đó Lục Tinh lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng nói.
“Không sao đâu bác sĩ Trương, tiểu thuyết của ta viết rất tốt, đã có nhiều tiền nhuận bút rồi.” Lục Tinh không muốn. Trương Việt cũng không hỏi thêm nữa. Nhưng mà nàng vẫn không thể tin Lục Tinh sẽ kiếm tiền bằng nghề nghiệp hoang đường như viết tiểu thuyết. Viết tiểu thuyết là một con đường chết. Bây giờ… Rốt cuộc Lục Tinh đang làm nghề gì, hình như sắp có đáp án. Trương Việt cúi đầu, cảm giác hoang mang gần như muốn che phủ nàng. Nàng sợ là Lục Tinh, lại sợ không phải là Lục Tinh.
“Chỗ nào khó nghe?” Tống Quân Trúc nghe câu này lập tức phản bác, nàng thấy cái tên này rất hay mà. Chỉ có điều… Vừa rồi Trương Việt im lặng hơi lâu, một loại trực giác thôi thúc Tống Quân Trúc vẫn là hỏi.
“Ngươi thật không biết hắn à?” Tống Quân Trúc và Trương Việt là bạn thân từ nhỏ, cho nên nàng dành cho Trương Việt sự tín nhiệm tuyệt đối. Nhưng bây giờ, đến chính nàng cũng không rõ vì sao muốn đột nhiên hỏi một câu như vậy. Trương Việt cố gắng để cảm xúc của mình trở lại bình thường, gượng gạo trấn tĩnh cười nói.
“Ta có tìm mấy tên trai bao đâu, sao lại biết hắn được?” “Ồ, ta hiểu rồi.” Tống Quân Trúc cũng không hỏi thêm. Nhưng Trương Việt có chút do dự, nàng suy nghĩ một chút, vẫn là mở miệng nói.
“Nhà ngươi vị kia, rốt cuộc lớn bao nhiêu tuổi?” “Lần trước ta hỏi có phải là bé trai không, ngươi cũng không nói gì.” Tống Quân Trúc trầm mặc một lát, có chút khó mở lời.
“Năm nay nghỉ hè thì 19 tuổi.” “Nhưng lúc ta và hắn quen nhau, hắn tuyệt đối trưởng thành rồi, ta chắc chắn không làm cái loại chuyện cầm thú như thế.” Xong rồi. Sấm sét giữa trời quang! Trương Việt tuyệt vọng tựa vào ghế, cười khan nói.
“Ngươi cũng biết ăn ngon đấy.” “Hai người trước đây đã quen nhau thế nào, ta nghe xem giữa hai người có vấn đề gì không.” Tống Quân Trúc hơi kỳ quái. Nàng còn tưởng Trương Việt sẽ lên án mạnh mẽ chuyện nàng trâu già gặm cỏ non chứ. Nhưng có người chia sẻ một chút tâm sự, với Tống Quân Trúc vốn luôn kìm nén nội tâm thì cũng là một cách giải tỏa.
“Lần đầu tiên ta nhìn thấy Lục Tinh là trong một quán bar.” “Hôm đó, tin tức Tôn Ngải Nam cự hôn chạy ra nước ngoài bị mọi người biết, cha mẹ, em trai, em gái đều gửi tin nhắn cho ta, an ủi nhưng mang giọng điệu kỳ quái, ta bực, tiện tay ghé quán bar đó uống rượu.” “Uống được một nửa, ta thấy ca sĩ hát thay ca trong quán bar, người bị thay thế có chút giống Tôn Ngải Nam, ta liền ngoắc tay gọi hắn lại.” Trương Việt hít sâu một hơi: “Sau đó ngươi mắng hắn?” “Ta cho hắn một quyền.” Trương Việt hoàn toàn sụp đổ: “Hắn không báo cảnh sát sao?” “Ta cho hắn rất nhiều tiền.” Tống Quân Trúc lúc đó tức giận điên lên vì tin bị cự hôn, chỉ cho Lục Tinh một quyền đã là nhẹ đấy. “Hắn ban đầu rất giận, nhưng mà sau khi cho tiền hắn liền cười, sau đó hắn ôm ta lên phòng trên lầu.” Trương Việt nuốt một ngụm nước bọt: “Muốn kéo rèm sao?” “Lôi Thập Yêu rèm?” Tống Quân Trúc khẽ cười. “Hắn cởi giày cao gót cho ta, rồi tẩy trang cho ta, cuối cùng đưa ta lên giường đắp kín chăn.” “Hắn thấy ta không ngủ được, liền ngồi dựa bên giường hát cho ta nghe một bài.” Khóe miệng Tống Quân Trúc hơi nhếch lên. Từ ngày đó, nàng liền thuê Lục Tinh. Lúc đó nàng rốt cuộc thật sự vì chán ghét khuôn mặt Tôn Ngải Nam hay thật sự vì rung động trước Lục Tinh? Vừa gặp đã yêu nói ra thật sến sẩm. Thế nên lúc Lục Tinh hỏi lý do, Tống Quân Trúc chọn lý do trước kia. Nhưng Tống Quân Trúc không ngờ, nói một lời dối, lại cần vô số lời dối khác để bao biện. Nếu như thuê Lục Tinh là để trả thù Tôn Ngải Nam, vậy thì trả thù kiểu gì đây? Tống Quân Trúc cảm thấy mình và Lục Tinh giống như đang so chiêu. Nàng không muốn mình mở miệng nói yêu trước, nhưng lại không thể làm tổn thương Lục Tinh được. Nàng chỉ có thể một mắt nhắm một mắt mở nhìn Lục Tinh mỗi lần đều mặc đồ rất dày, rồi ấm ức lặng lẽ điều hòa nhiệt độ thấp đi.
“Ta đánh hắn.” Trương Việt khó tin mở to mắt nhìn. Nàng nghĩ Lục Tinh nhiều nhất là chăm sóc sinh hoạt của Tống Quân Trúc, kết quả Tống Quân Trúc còn đánh người??? Đồ tồi! Trương Việt vốn chỉ muốn xem có nên thật sự tác hợp hai người này không thì đã nuốt hết lại rồi. Nàng biết rõ trạng thái tinh thần của Tống Quân Trúc. Tống Quân Trúc có thể tỉnh táo làm tổn thương chính mình, đương nhiên cũng có thể tỉnh táo làm tổn thương người khác. Dựa vào! Trương Việt nhíu mày, nhớ tới trước kia ngẫu nhiên thấy trên mặt Lục Tinh có vết thương. Nàng từng hỏi Lục Tinh, Lục Tinh trả lời là ở trường chơi đùa với bạn bị vật gì đó làm bị thương. Chỉ là rất ít lần nên nàng không để ý. Nhưng bây giờ nghĩ lại… Có lẽ là do Tống Quân Trúc gây ra? Toàn thân Trương Việt run lên, cảm giác áy náy khó tả gần như muốn bao phủ nàng. Từ khi phát hiện trạng thái tinh thần của Tống Quân Trúc tốt hơn sau khi có trai bao, nàng thường đưa Tống Quân Trúc vài món đồ tăng thêm tình thú cho các cặp đôi, ví dụ như chuông nhỏ. Chẳng lẽ tất cả đều dùng trên người Lục Tinh sao? Nàng cho rằng Tống Quân Trúc ổn định được cảm xúc là nhờ yêu đương nhưng hiện tại nghe cách sống chung của Tống Quân Trúc, chẳng lẽ là do đánh người để phát tiết cảm xúc à? Cúp điện thoại. Trái tim Trương Việt hoàn toàn loạn. Đúng. Nàng rất hy vọng tinh thần và cuộc sống của Tống Quân Trúc sẽ càng ngày càng tốt hơn. Nhưng mà. Nếu cái giá phải trả là hi sinh Lục Tinh thì sao? Trương Việt bực bội cào nát kiểu tóc vừa làm, chỉ cảm thấy đầu mình hỗn loạn muốn nổ tung! Là Lục Tinh. Người kia là Lục Tinh. Bị Tống Quân Trúc hành hạ lâu như vậy, bị nàng gọi là vịt lâu như vậy. Là Lục Tinh đấy! Trong đầu Trương Việt hiện lên những biểu hiện của Lục Tinh trong bệnh viện, cậu ta dường như vẫn luôn hoạt bát tích cực. Nhưng rốt cuộc trong lòng cậu ta như thế nào? Hôm đó nàng hỏi Lục Tinh định đi đâu sau khi tốt nghiệp, Lục Tinh nói muốn đi Tây Tạng, nói chỗ đó độ cao so với mặt biển lớn, dưỡng khí ít, một khi người thiếu dưỡng khí, suy nghĩ cũng sẽ giảm bớt. Lúc đó Trương Việt cảm thấy Lục Tinh đang nói đùa. Nhưng mà… “Nhỡ đâu không phải đang nói đùa thì sao?” Trương Việt là một người học y, cũng quen không ít bạn bè khoa thần kinh. Nhỡ đâu. Nhỡ đâu Lục Tinh thật sự chỉ có thể nhờ loại phương pháp vật lý đơn giản thô bạo này để có thể thả lỏng trái tim mình thì sao? Tống Quân Trúc là bệnh tâm thần. Chẳng lẽ tinh thần Lục Tinh thì bình thường chắc?
“Đại muội tử, còn dừng xe nữa là cảnh sát giao thông cho tôi dán giấy phạt đấy.” Xe taxi đã đến gần công quán. Chỉ là nội tâm Trương Việt quá mức hỗn loạn nên vẫn ngồi trong xe sắp xếp lại suy nghĩ.
“Không sao, tôi ổn.” Trương Việt rút từ trong túi ra mấy tờ tiền đỏ đưa cho tài xế. “Cám ơn.” Rắc. Cửa xe đóng lại. Trương Việt kiên định tinh thần, bước vào bên trong công quán.
Bạn cần đăng nhập để bình luận